Bên , An Lộ lúc chuyện với Tống Uẩn Uẩn thấy giọng của Thẩm Chi Khiêm, giữa hai hàng lông mày lướt qua một tia bàng hoàng. Cô ngây lâu.
Cúp điện thoại, cô thoát khỏi giọng đó. Tuy qua lâu như , cô vẫn nhớ giọng của , quen thuộc đến .
“Oa oa…” đứa trẻ sơ sinh giường đột nhiên .
Cô hồn vội bế lên.
Hàn Hân pha sữa bột mang qua: “Chắc là đói .”
“Để con cho ăn.” An Lộ đưa tay nhận lấy bình sữa.
Cô nhỏ một giọt sữa lên mu bàn tay, cảm thấy nhiệt độ , mới cho đứa trẻ sơ sinh ăn.
“Bé con, đặt tên ?” An Lộ hỏi.
Hàn Hân : “Chỉ mới đặt tên ở nhà… gọi là Song Song.”
Tống Uẩn Uẩn đặt tên cho bé như là để tưởng nhớ đứa còn . Tuy đứa bé đó cơ hội đến với thế giới , nhưng nó từng tồn tại.
An Lộ : “Uẩn Uẩn y thuật cao siêu, nhưng đặt tên giỏi lắm. tên ở nhà, gọi gì cũng , tên chính đặt cho .”
Đây là đang chê cái tên .
Hàn Hân , ánh mắt dịu dàng đứa trẻ sơ sinh trong lòng An Lộ. Tuy bây giờ còn nhỏ, mặt nhăn nheo nảy nở, nhưng bà vẫn thấy : “Đứa bé giống Uẩn Uẩn ?”
“Nhỏ như , thể giống ai?” An Lộ cúi đầu bé con.
Hàn Hân : “Dù giống ai, dù cũng theo họ của Uẩn Uẩn.”
Điều An Lộ cũng phản bác. “Uẩn Uẩn chịu bao nhiêu khổ cực để sinh , theo họ của Uẩn Uẩn cũng là điều nên làm.”
Reng reng—
Điện thoại của An Lộ đột nhiên reo lên.
Hàn Hân bế đứa bé: “Con điện thoại .”
An Lộ đưa đứa bé cho Hàn Hân, cầm điện thoại lên; đó hiển thị mà Tống Uẩn Uẩn gọi. Cô : “Chắc là Uẩn Uẩn.”
Nói cô bấm , đặt bên tai, : “Uẩn Uẩn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-98.html.]
Thẩm Chi Khiêm thấy giọng lâu gặp , cũng loạn nhịp thở. Muốn chuyện, nhưng cổ họng khô khốc phát tiếng.
An Lộ tưởng Tống Uẩn Uẩn thấy, gọi một tiếng: “Uẩn Uẩn?”
Thẩm Chi Khiêm điều chỉnh thở, : “Tôi Tống Uẩn Uẩn.”
An Lộ sững , giây tiếp theo liền vội vàng cúp máy. Cô nắm chặt điện thoại, hoảng loạn làm .
Hàn Hân cô, cảm thấy phản ứng của cô quá lớn, lo lắng hỏi: “Sao ? Có Uẩn Uẩn gặp nguy hiểm ?”
Bà còn Tống Uẩn Uẩn Giang Diệu Cảnh đưa về thành phố Vân, tưởng cô vẫn ở trong tay Cố Hoài.
An Lộ lắc đầu.
“Vậy con …” Lời của Hàn Hân còn dứt, điện thoại của An Lộ reo.
Lần cô bắt máy, chỉ màn hình nhấp nháy.
Hàn Hân kỳ lạ hỏi: “Sao con ?”
“Không Uẩn Uẩn.” An Lộ dậy khỏi phòng.
Cô qua phòng khách, đến ban công. Điện thoại vẫn reo, tim cô cũng theo đó mà loạn nhịp.
Bên , Thẩm Chi Khiêm một mực chịu bỏ cuộc. Cô , sẽ gọi tiếp.
Tiểu Hạ
Nghĩ lâu, An Lộ cuối cùng vẫn bắt máy.
Bên , Thẩm Chi Khiêm lập tức : “Đừng cúp máy.”
An Lộ im lặng một lúc, hỏi: “Uẩn Uẩn khỏe ?”
“Anh bàn chuyện của cô với em. Bây giờ hỏi em, em thành thật —em đang ở ?”
An Lộ đáp.
Thẩm Chi Khiêm giữ bình tĩnh: “Lúc đầu em một tiếng động, ngay cả một lời chào cũng cho , biến mất. Anh tìm em khắp nơi—lẽ nào em nên cho , cho tình cảm của chúng một lời giải thích ?”
An Lộ cúi mắt: “Chúng hợp…”
“Đừng mấy lời vô dụng đó với . Anh gặp em— cho em ở !” giọng cũng cao lên.