Truyện Tống Uẩn Uẩn và Giang Diệu Cảnh- Gả nhầm, nhưng chú rể quyến rũ quá - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-09-26 17:07:12
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngủ một lát, cô thật sự . Tỉnh dậy, Giang Diệu Cảnh vẫn ở đó. Cô liền nhắm mắt .

“Tỉnh thì dậy ăn chút gì .” Anh bên giường.

Tống Uẩn Uẩn mở mắt, liếc : rốt cuộc làm gì? Hành hạ cô như thế, vui lắm ?

Cô từ tốn dậy, Giang đưa tay đỡ. “Anh ý đồ gì?” giọng cô lạnh.

Giang giải thích. Dù chính đẩy cô; cô coi là kẻ cũng .

“Không xin phép bỏ trốn, nên tức giận ?” Anh xuống từ cao.

Anh đàn ông đêm đó. Cô cố sống cố c.h.ế.t giữ đứa bé; thuộc hạ làm tổn thương cô, khiến đứa bé còn—trong lòng cô hẳn oán . Thay vì , lẽ… là sợ .

“Cuộc hôn nhân , cũng —”

“Tôi nhớ cô ký cam kết với ông nội . Hy vọng cô là giữ chữ tín.” Giang cắt lời, màng cô bài xích, khoác áo cho cô bưng đồ ăn tới.

Đồ do dì Ngô nấu mang từ nhà. Dì cạnh thuận mắt, cảm thấy Tống Uẩn Uẩn quá lạnh: “Cậu chủ từng đối với ai như . Mợ chủ, cô đừng giận dỗi nữa.”

Tiểu Hạ

Nhắc đến cam kết, Uẩn Uẩn như quả bóng xì , nghẹn lời. Cam kết là cô ký. Không giữ lời là cô thất tín—nhưng giữ lời trong cảnh mới là bất công với Giang.

Muốn chóng khỏe để sớm giải quyết bế tắc, cô đưa tay: “Đưa .”

Giang đưa: “Tôi đút cho cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-95.html.]

“???”

Nếu hung hăng, cô còn thấy bình thường. Chứ dịu dàng thế , cô lúng túng.

“Lương tâm phát hiện ?” cô lén liếc.

Ánh mắt Giang lướt qua chân bó bột của cô, khẽ giải thích: “Lúc đó đang tức.”

Nên mới đẩy cô…

“Một khi c.h.ế.t thì ?”

“Không chết. Độ cao đó cùng lắm… tàn phế.” Anh múc cháo, thử nhiệt đưa tới môi cô.

Thái độ làm cô quen. “Không bỏ độc chứ?” Không cô đa nghi—mà thật khó đoán.

Giang cô mấy giây. Trong lòng cô, độc ác đến ?

“Tôi còn giữ cô để hành hạ. Tạm thời nỡ để cô chết.” Anh cố làm dữ.

Vậy thì… yên tâm hơn. Cô há miệng ăn. Anh kiên nhẫn đút hết một bát, múc canh gà. Cô xua tay: “Tôi no .” Sợ ăn nhiều sữa về càng đau.

Anh rót nước. Cô uống hai ngụm xuống. Giang đỡ cô, vô tình chạm ngực; cô khẽ “hít” một tiếng.

“Sao ?”

Loading...