“A Lam, xin em, đừng làm điều dại dột, ?”
Giọng Từ Mặc khàn khàn vang lên nơi cuối hành lang.
Khi rời khỏi phòng riêng, Bùi Triệt thấy bên cửa sổ sát đất, một tay cầm điện thoại, giọng run rẩy đầy cầu khẩn.
Nghe thấy lời , Bùi Triệt theo bản năng nhíu mày.
Anh im lặng, ánh mắt sâu thẳm dừng bóng lưng cô độc .
Từ Mặc phát hiện đến gần. Toàn bộ tâm trí đặt phụ nữ ở đầu dây bên . Giọng thấp xuống, khẽ khàng mà tha thiết:
“...Được , em yên tâm. Chỉ cần em ngoan ngoãn lời, sẽ khuyên Bùi tổng, chứ? Ừm, tối nay bận xong sẽ về với em. Cúp máy nhé.”
Cúp điện thoại, khẽ cau mày, gương mặt vẫn ủ dột lo lắng.
Bùi Triệt lặng lẽ , trong lòng thầm đoán: Từ Lam làm chuyện dại dột.
Anh định lên tiếng thì giọng quen thuộc của vang , trầm lạnh:
“A Mặc.”
Từ Mặc giật . Thấy Bùi Triệt cách đó xa, ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh hoàng, theo phản xạ quanh xác nhận ai.
Thở một nhẹ nhõm, cúi đầu:
“Bùi gia, ngài nên cùng ngoài. Nếu Thịnh tiểu thư tên Phó Yến An phát hiện mối quan hệ giữa chúng , kế hoạch của ngài sẽ ảnh hưởng.”
Bùi Triệt im lặng vài giây, ánh mắt khẽ động:
“A Lam… cô vẫn chứ?”
Từ Mặc sững . Anh hiểu ngay Bùi Triệt thấy cuộc gọi .
Cười khổ, nhỏ:
“Cô , Bùi gia. Tôi sẽ về khuyên cô , đảm bảo xảy chuyện gì. Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ để A Lam tiếp tục xen , gây hiểu lầm giữa ngài và Thịnh tiểu thư.”
Nghe , Bùi Triệt nhướng mày, giọng chậm :
“Cậu định cầu xin cho cô ?”
Vì rõ ràng thấy— điện thoại, Từ Mặc hứa sẽ “giúp A Lam cầu xin Bùi tổng”.
Lời đáp dứt khoát của Từ Mặc khiến bất ngờ.
Người đàn ông mặt — theo vượt qua sinh tử, từng đỡ đạn , từng ẩn ba năm trong Phó thị, chịu đủ nhục nhã để vị trí hiện tại.
Một như thế, chẳng hề lợi dụng tình mà cầu xin cho em gái .
Bùi Triệt khẽ thở dài.
Tình nghĩa , ghi khắc trong lòng.
“Ngài oan cho .”
Từ Mặc nở nụ mệt mỏi, giọng điệu chút đùa cợt mà chân thành:
“Tôi theo ngài tám năm. Tính ngài , còn rõ ? Dù cầu xin, ngài cũng chắc đồng ý. Thà im lặng còn hơn lời khiến ngài khó xử.”
Bùi Triệt , ánh mắt sâu lường :
“Sao là sẽ đồng ý?”
Câu hỏi khiến Từ Mặc thoáng sững, trái tim khẽ run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-90-anh-muon-mang-toi-toi-cung-tinh-nguyen-cho-anh.html.]
Anh —nếu mở lời, Bùi Triệt lẽ sẽ cho A Lam cơ hội.
Từ Mặc khẽ lắc đầu, giọng kiên định:
“Ngài thể đồng ý, nhưng thể mở lời.”
Anh ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đào hoa đầy lạnh nhạt nhưng chứa đựng sự quan tâm khó giấu, chậm rãi từng chữ:
“Năm đó, ngài cứu và A Lam khỏi địa ngục đó, cho chúng một mái nhà, dạy chúng chữ nghĩa, cho chúng cơ hội sống như bình thường.
Ân tình , cả đời quên. Dù ngài lấy mạng , cũng cam tâm tình nguyện dâng lên.”
Anh cúi đầu, giọng nghẹn :
“Bùi gia, chỉ xin ngài đừng so đo với A Lam. Cô còn trẻ, ngu ngốc, hiểu chuyện. Cô thứ tình cảm nên với ngài, đó là của cô . Là cô tham lam, là cô mù quáng.
Ngài nhẫn nhịn cô nhiều, điều đều .”
Anh ngừng một chút, tiếp, giọng càng trầm:
“Tôi rõ hôm nay xảy chuyện gì, nhưng tin chắc A Lam mạo phạm Thịnh tiểu thư. Vì thế ngài mới giận, thậm chí thể dung thứ.
trong lòng , quyết định của ngài luôn đúng. A Mặc sẽ vô điều kiện ủng hộ, bất kể trả giá nào.”
Bùi Triệt lặng , ánh mắt thoáng d.a.o động.
Từ khi Từ Mặc rời khỏi bên cạnh, họ ít khi dịp chuyện riêng như thế.
Anh từng nhắc đến chuyện Từ Lam thích , nhưng Từ Mặc—dù ở xa vạn dặm—vẫn thấu.
Một thoáng im lặng. Bùi Triệt khẽ thở dài, bước đến vỗ vai , giúp chỉnh cà vạt, giọng nhẹ :
“Đừng tự ép quá.
Tiểu Hạ
Chuyện của A Lam… xử lý . Nếu cô đổi cảm xúc đối với , sẽ để cô làm trợ lý tổng giám đốc.”
Nghe đến đây, mắt Từ Mặc đỏ lên.
Anh hiểu—đó là nhượng bộ lớn nhất mà đàn ông từng dành cho ai.
“Vâng… Bùi gia, hiểu . Ngài yên tâm, sẽ lo liệu.”
Bùi Triệt khẽ “ừ”, ánh mắt dịu , nhẹ nhàng vỗ vai thêm một cái:
“Chúng thôi.”
Hai cửa phòng riêng, còn kịp đẩy cửa, bên trong vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Phó Yến An nghiến răng, ánh mắt đầy bức bách, phụ nữ đối diện như thể hạ quyết tâm.
Anh cầm cuốn sổ và cây bút Thịnh Nam Âm đưa tới, giọng khàn khàn:
“Nếu cô tin, sẽ cam kết cho cô — để cô yên tâm!”
Thịnh Nam Âm khoanh tay ngực, tựa sofa, dáng vẻ nhàn nhã mà kiêu ngạo.
Cô hờ hững đáp:
“Nói cho rõ. Trong chín mươi chín ngày đó, chạm dù chỉ một ngón tay. Giữ cách an một mét.”
“Thịnh Nam Âm, cô quá đáng đấy!”
Phó Yến An đập bàn, giọng nổ tung:
“Đã là ở bên như yêu chín mươi chín ngày, mà cô cho chạm , còn bảo giữ cách. Cái mà gọi là yêu ?!”