Phó Lãng đột ngột xuất hiện ở cảng, ngoài dự đoán của Thịnh Nam Âm và thư ký Văn.
Đối diện vị “cha chồng” thần long thấy đầu thấy đuôi , Nam Âm khỏi bất ngờ. Dù là kiếp kiếp , cô cũng hiếm khi tiếp xúc với ông, hiểu về ông gần như bằng .
Nếu là kiếp , chỉ cần Phó Lãng tự lái xe tới đón gặp Phó Yến An, cô chắc háo hức theo ngay. Nam Âm của hiện tại nhíu mày, trong lòng ngập tràn sự kháng cự đối với nhà họ Phó.
Dù , thể dạy dỗ một con trai như thế, Phó Lãng e cũng chẳng .
“Không cần , chú Phó. Cháu về nhà cũ dự tiệc gia đình, dám làm phiền chú.”
Vì phép tắc, cô vẫn gọi một tiếng “chú Phó”. Dù kiếp cô và ông mâu thuẫn trực tiếp, thể mở miệng thất lễ, để chê gia giáo nhà họ Thịnh.
“Chị Văn, chúng thôi.”
Nam Âm thản nhiên dời mắt, khẽ hiệu cho thư ký Văn, nhấc chân về phía Rolls-Royce.
Thư ký Văn tiến lên mở cửa . Nam Âm cúi định lên xe, bên cạnh bỗng vang lên một giọng mấy vui vẻ:
“Chú?”
“Nam Âm, đây con vẫn gọi là bố mà?”
Nam Âm khựng , đầu Phó Lãng đang cạnh Bentley, nén nhíu mày.
Thứ nhất, tối qua Bùi Triệt dạy dỗ em nhà họ Phó; trợ lý cũng báo rằng nhà họ Phó cử đến đón Phó Yến An và Phó Tuyết Vi về — theo lý, Phó Lãng thể .
Thứ hai, cô đặt chân tới Hải Thành, ông đón sẵn ở đây, đưa cô thăm Yến An.
Không hiểu rốt cuộc ông định gì.
Cô thẳng Phó Lãng, tay đặt mép cửa, giọng lạnh nhạt:
“Cháu và Phó Yến An sắp ly hôn, gọi bố e là thích hợp. Chẳng lẽ chú ?”
“Ly hôn? Ta đồng ý!”
Thần sắc Phó Lãng lạnh tanh, dáng vẻ bề , giọng cho phép phản bác:
“Theo , tình cảm hai đứa khi kết hôn vẫn định. Ta hiểu vì con đòi ly hôn?
Hay là, trong mắt đám trẻ, hôn nhân chỉ là trò đùa?”
“Nam Âm, lẽ hai đứa hiểu lầm . Đã kết hôn thì đừng dễ chia tay. Ta trẻ giận dỗi, nhưng con nhớ gia huấn nhà họ Phó:
Chỉ mất vợ/chồng, ly hôn!”
Ông như thể chẳng chuyện gì giữa cô và Yến An, mấy câu quy kết ly hôn thành cãi vã vặt của trẻ.
Thái độ quá rõ ràng: đồng ý ly hôn.
Nam Âm cau chặt mày. Cô ngờ con đường ly hôn khó đến . Hiện tại Phó Yến An đồng ý, Phó Lãng cũng đồng ý — nhưng suy nghĩ của cô thể họ chi phối.
Cô thẳng Phó Lãng, giọng kiên quyết dứt khoát, từng chữ một:
“Chú Phó, cuộc hôn nhân — cháu nhất định ly hôn.”
“Còn chuyện chú tình cảm định…” Cô bật lạnh, thấy thật hoang đường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-62-chuyen-nay-co-lien-quan-gi-den-pho-yen-an.html.]
“Một cuộc hôn nhân mà Phó Yến An cả năm về biệt thự Nam Hồ đếm đầu ngón tay, từng qua đêm — định ở điểm nào?”
Phó Lãng sững, dường như ngờ “con bé ngoan” dám thẳng lưng. Ông nhíu mày phản bác:
“Đàn ông làm sự nghiệp. Trước nhà họ Phó gặp khủng hoảng, nếu Yến An cày ngày cày đêm, làm cuộc sống định như bây giờ?”
Nghe giọng điệu quy hết công lao cho Phó Yến An, ngầm trách cô hiểu chuyện, Nam Âm thấy buồn . Vốn nghĩ nể mặt trưởng bối mà mềm mỏng, nhưng xem cha nào con nấy — giả tạo và đạo đức giả.
Thật sự… đáng tôn trọng.
“Chú sai .”
Phó Lãng sa sầm mặt:
Tiểu Hạ
“ chỗ nào? Một năm nay, nhà họ Phó bạc đãi con lúc nào? Yến An thương con, thậm chí cho con làm, để con ở nhà làm phu nhân. Một đàn ông như thế, một cuộc sống như thế — con còn bất mãn gì?”
Đối mặt lời buộc tội, ánh mắt Nam Âm mỗi lúc một lạnh. Cô khẩy, từng câu từng chữ:
“Cháu sống như , nhà họ Phó thoải mái như — nhờ của hồi môn hàng trăm triệu của cháu ?”
“Không tiền của cháu, Phó Yến An lấy gì gầy dựng sự nghiệp?”
“Nhà cháu ở là bố cháu mua. Xe cháu lái là vốn liếng nhà họ Thịnh. Cháu làm vì cháu tiền — liên quan gì đến Phó Yến An?”
“Chú Phó, làm cho lương tâm. Đừng để môi chạm môi là đảo lộn trắng đen. Cháu còn là Thịnh Nam Âm ngày — dỗ vài câu là ngoan ngoãn lời, để các chú xoay như chong chóng nữa !”
“Nếu chú thấy cháu khó , tuyệt tình, đưa bằng chứng xem Phó Yến An nuôi cháu suốt năm qua . Chúng gặp ở tòa!”
Phó Lãng chặn họng, hình tại chỗ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ông chỉ thể trơ mắt Nam Âm lên xe. Cửa xe “rầm” một tiếng khép . Bắt từ khóa trong lời cô, ông nghiến răng chất vấn:
“Gặp ở tòa? Con định khởi kiện ly hôn thật ?”
Kính xe từ tốn hạ xuống. Gương mặt xinh của Nam Âm lộ — biểu cảm, ánh lạnh như băng như đang xa lạ.
“. Cháu sẽ khởi kiện. Xin chú về chuyển lời đến Phó Yến An:
Chuyện Thịnh Nam Âm làm — ai cản nổi.
Năm đó cháu bất chấp tất cả, mang của hồi môn trời gả cho ; thì bây giờ, dù các chú đồng ý , cháu cũng ly hôn.
Hơn nữa, của hồi môn cháu mang tới nhà họ Phó, cháu sẽ khiến các chú nhả từng xu một.”
“Đương nhiên, chú cũng thể bảo Phó Yến An lập một bảng kê, tính xem hơn một năm qua tiêu bao nhiêu cho cháu.”
Nhìn mặt Phó Lãng ngày càng lạnh , Nam Âm khẽ nhếch môi, ánh mắt mỉa mai:
“Để khỏi lưng, rằng kết hôn ngần là Phó Yến An nuôi cháu.”
“Bố cháu dạy từ nhỏ: chiếm lợi của khác. Cháu ăn của nhà các chú, và cũng cho nhà các chú ăn của cháu.”
Dứt lời, Nam Âm nâng kính xe lên, lạnh giọng lệnh:
“Muộn . Cháu ông nội đợi lâu. Chúng về thôi.”
Thư ký Văn bên cạnh, mới bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc:
“Vâng, tiểu thư.”