Truyện Tiểu tổ tông vừa ngầu vừa xinh, Bùi Tổng ngày đêm mong nhớ- Thịnh Nam Âm và Bùi Triệt - Chương 4: Bẽ mặt tại buổi đấu giá

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:18:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Nam Âm bỗng che miệng, lùi một bước, hét lớn như thể tin nổi.

giờ khách mời đổ về đông nhất, dòng lập tức ba họ thu hút, ánh mắt dồn cả về phía .

Cô trợn tròn mắt, hốc mắt nhanh chóng phủ sương, giọng nghẹn :

“Phó Yến An, yêu cô em gái nuôi nhất. Kết hôn một năm, chỉ cần cô gọi, bất kể ngày đêm cũng lập tức theo. Dự sự kiện lớn, cô là bạn nhảy—còn thì ? Tôi mới là vợ !”

Câu quá đỗi đột ngột khiến Phó Yến An và hai bên cạnh sững sờ, nhất thời kịp phản ứng.

Chỉ Thịnh Nam Âm tiếp tục lóc, âm điệu càng chân thật:

“Bây giờ còn tặng cả của hồi môn cho em gái nuôi; cho thì ép quỳ xuống xin . Phó Yến An, chỉ hỏi

Hôm nay là của hồi môn, mai thì ? Nếu cô , ngay cả , chồng , cũng dâng cho khác?”

Màn tố cáo đẫm nước mắt lập tức khơi dậy đồng cảm của đám đông. Tiếng chỉ trỏ xôn xao nổi lên như sóng:

“Đồ tồi thật. Trước cứ tưởng đưa em gái nuôi dự sự kiện là tình em—giờ mới thấy mùi gian tình.”

“Vốn chẳng huyết thống, đến mức thì chắc chắn tư tâm. Cô tiểu thư nhà họ Thịnh ngày xưa si tình, chịu hạ giá gả để cứu nhà họ Phó, giúp bao nhiêu— vợ như thế trân trọng!”

“Bắt vợ quỳ em gái nuôi—quá sức tưởng tượng. Loại đàn ông tồi và đàn bà đê tiện còn mặt mũi khoe khoang nơi tiệc tùng ?”

Thấy lời bàn tán mỗi lúc một khó , mặt mũi Phó Yến An còn giữ bình tĩnh. Anh trừng mắt quát:

“Tôi chỉ bảo cô xin Tuyết Vi, từng quỳ! Đừng ở đây vu khống!”

Phó Tuyết Vi cũng cuống quýt phụ họa:

“Chị Nam Âm, rõ ràng là chị xúc phạm . Chị thể vì ghen tị việc Yến An đối xử với em mà cố ý bịa đặt!”

Thịnh Nam Âm hề rối loạn. Trái , cô bật , nụ thê lương như xé lòng. Cô quanh, giọng tự giễu:

“Ghen tị ư? Nghe thấy ? Em gái nuôi của chồng bảo ghen tị với cô . Tôi cứ tưởng ‘ghen’ là từ dành cho vợ với tiểu tam—hóa , còn thể dùng cho một cô ‘em gái’.”

Lời dứt, ánh dồn về phía Phó Tuyết Vi càng thêm kỳ dị.

Thịnh Nam Âm chậm rãi về phía Phó Yến An, thanh âm khàn khàn:

“Xin ? Được thôi. Anh rõ xem, xin vì chuyện gì—để cùng , xem nên xin .”

Phó Yến An mím chặt môi.

Anh kẻ ngốc. Bảo vợ đem sợi dây chuyền hồi môn tặng cho em gái— kiểu gì cũng chẳng lẽ. Nếu thừa nhận, chẳng cùng Tuyết Vi lập tức đội mũ ‘đàn ông tồi’ và ‘tiểu tam’ ?

Anh nhíu mày, đột ngột bước lên định kéo tay Thịnh Nam Âm:

“Được , đừng làm loạn nữa. Lại phát bệnh ? Tôi cho cô tới dự tiệc là vì lo cho bệnh tâm thần của cô!”

Phó Tuyết Vi lập tức tiếp lời:

! Chị Nam Âm, cứ mỗi chị phát bệnh là càn, hoang tưởng Yến An với chị, thậm chí còn cầm d.a.o c.h.é.m . Chị lời bác sĩ , mau nhập viện điều trị!”

Kiếp , cũng chính khoảnh khắc , Phó Yến An gán cho cô cái mác “bệnh tâm thần”. Khi cô bước lên sân khấu đòi sợi dây chuyền của , coi là bệnh tái phát trói cô kéo ngoài.

Từ đó, tin đồn “phu nhân nhà họ Phó là kẻ điên” lan khắp giới thượng lưu; cửa giao tế đóng sập ngay mặt cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-4-be-mat-tai-buoi-dau-gia.html.]

Những ánh mắt kỳ thị đang đổ dồn đến—nhưng , Thịnh Nam Âm bất ngờ hất mạnh tay Phó Yến An , giọng rầu rĩ mà kiên quyết:

“Ngày bước nhà họ Phó, làm đầy đủ kiểm tra tâm lý. Hồ sơ thể tra mạng.

Kết quả là một năm kết hôn, vì bạo lực lạnh với , mập mờ với phụ nữ khác, ép rơi trầm cảm.”

, từng chữ rơi nặng như đá:

“Phó Yến An, hành hạ vợ, ép phát điên— khiến thấy vẻ vang ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến nghẹn .

Nhìn quanh, ánh mắt đổi khác, mang theo sự khinh bỉ che giấu—chỉ còn thiếu gọi thẳng “đàn ông tồi” và “phụ nữ đê tiện”. Sắc mặt Phó Yến An sầm xuống hẳn, sang quát vệ sĩ:

“Phu nhân phát bệnh. Mau đưa cô ngoài điều trị!”

Ngay đó, lối phía mấy vệ sĩ chắn kín, từng bước ép sát gần:

“Phu nhân nên hợp tác, nếu lỡ thương thì ạ.”

Thịnh Nam Âm lùi hai bước, tính đường thoát thì một giọng nam trầm tĩnh bỗng xé tan ồn ào:

“Cô Thịnh!”

đầu—quản gia lớn tuổi của nhà họ Bùi đang rẽ đám đông tiến , phía quản lý tiếp cô khi nãy.

Tiểu Hạ

Ông khẽ cúi đầu, lễ độ:

“Bà chủ của chúng hứng thú với sợi dây chuyền mà cô quyên tặng. Nếu cô đồng ý nhượng , bà sẵn sàng mua với giá gấp mười mức đấu tại chỗ.”

Phó Yến An lập tức trợn tròn mắt; còn Phó Tuyết Vi thì hận ghen, ánh dán chặt lên cổ Thịnh Nam Âm.

Chạm tay lên sợi ngọc lục bảo, đôi mắt cô khẽ đảo, nhoẻn :

“Đã chủ động mang đấu giá thì đương nhiên bằng lòng nhượng. Chỉ là về giá cả, tự thương lượng với bà chủ— ?”

Thấy cô hợp tác, vị quản gia cũng nở nụ trong mắt, vội gật đầu:

“Đương nhiên thể. Xin mời cô Thịnh theo .”

Ông dẫn đường, Thịnh Nam Âm định bước theo thì Phó Yến An chắn ngang.

Anh khẽ hắng giọng, đổi phắt vẻ hung hăng ban nãy, thái độ với vị quản gia trở nên cung kính lạ thường:

“Quản gia Bùi, là Phó Yến An—chồng của cô Thịnh. Việc lớn trong nhà đều do phụ trách, vợ ít khi tham dự những dịp như thế . Tôi sợ cô nhầm, chi bằng để đại diện thương lượng với bà chủ thì hơn.”

Phó Tuyết Vi cũng nhanh nhảu phụ họa:

“Bác quản gia, bác cũng đấy, chị dâu cháu chút vấn đề thần kinh. Bà chủ Bùi lớn tuổi, lỡ chị dọa thì . Hay để cháu và cháu —dù cũng một nhà, ai cũng như ạ.”

Nói xong, Phó Yến An còn làm động tác mời, vẻ nhã nhặn; Tuyết Vi thì khéo léo chặn giữa quản gia và Thịnh Nam Âm, như tước quyền chuyện của cô.

Nhìn hai gương mặt nịnh bợ đến trơ trẽn, Thịnh Nam Âm chỉ thấy nụ lạnh dâng lên nơi đáy mắt.

lúc , giọng bình thản mà cứng rắn của quản gia vang lên, như một nhát búa gõ xuống nền đá cẩm thạch:

“Xin , sợi dây chuyền là cô Thịnh tặng với danh nghĩa cá nhân.”

Loading...