Cô thật sự đang vạch rõ ranh giới với .
Thịnh Nam Âm tuy trúng thuốc đêm qua, nhưng mất ý thức. Cô vẫn nhớ rõ giọng trầm thấp của Bùi Triệt, câu vang lên ngay khi ôm lấy cô — “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm ư?
Cô cần điều đó.
Cô một mối quan hệ bắt đầu từ nghĩa vụ cảm xúc mơ hồ.
Phó Yến An dạy cô một bài học đau đớn — tình yêu thể cứu vãn con , mà chỉ khiến mất lý trí.
Cô sợ… một nữa rơi bi kịch .
Bùi Triệt im lặng lâu. Ánh mắt , lúc sáng lúc tối, như nén bởi hàng trăm mâu thuẫn trong lòng.
Một giây , còn nghĩ rằng cuối cùng con gái ;
một giây , chỉ vì thái độ dứt khoát của cô, cả thế giới sụp đổ.
“...Tại ?”
Giọng khàn đặc, mang theo chút run rẩy.
“Cho một lý do.”
Thịnh Nam Âm thoáng ngạc nhiên.
Cô ngờ, một kiêu ngạo như Bùi Triệt chịu mở lời hỏi điều đó.
Khoảnh khắc , cô mới chợt hiểu — lẽ, thật sự thích cô.
“Anh Bùi, quên ?”
Cô bình tĩnh . “Tôi vẫn ly hôn.”
Lại là câu .
Sắc mặt Bùi Triệt thoáng tối .
“Tôi quên!” — Anh gần như gằn từng chữ.
“ cô đừng dùng chuyện đó làm cái cớ để từ chối !”
Thịnh Nam Âm sững , nên đáp thế nào.
Cô chỉ sự thật, nhưng trong mắt , tất cả đều biến thành sự lẩn tránh.
“Cần gì ?” — Cô khẽ thở dài, ánh mắt mệt mỏi.
“Nhất định biến chuyện thành khó xử ?”
Bùi Triệt khẽ nhếch môi, nụ lạnh lẽo.
“Khó xử? Tôi chịu trách nhiệm với cô, điều đó khiến cô khó chịu đến thế ?”
Thịnh Nam Âm im lặng, phản bác.
Cô ngả sofa, bắt chéo chân, cố giấu vẻ mệt mỏi lẫn đau đớn. Giọng cô nhẹ như gió:
“Anh từng nghĩ rằng… chịu trách nhiệm ?”
Câu như một nhát d.a.o lạnh lẽo đ.â.m thẳng tim đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-136-ai-muon-tam-long-chan-thanh-cua-co-ay.html.]
Khóe môi khẽ giật, nụ mỉa mai hiện lên.
“Cô cần chịu trách nhiệm, cô cần ai? Phó Yến An ?”
Nghe đến cái tên đó, sắc mặt Thịnh Nam Âm lập tức đổi, ánh mắt lạnh .
Cô kịp phản bác, tiếp lời, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực:
“Cô ai bỏ thuốc cô ?”
Thịnh Nam Âm sững sờ.
“Là ai?”
Anh trả lời ngay, chỉ cầm lấy chiếc cà vạt, đặt tay cô.
“Giúp thắt , .”
Cô lườm một cái, nhưng vẫn làm theo, cài nút lẩm bẩm:
“Anh nửa chừng như khó chịu ?”
Anh cúi đầu cô, giọng mang theo chút trêu chọc và đau đớn:
“Còn cô thì ? Cô ngủ với , sáng phủi tay như gì, là hành vi tệ đến mức nào ?”
Bàn tay cô khựng . Anh mỉm nhạt, nụ khiến thương, tránh xa.
“Đêm qua là ai cầu xin ? Giờ vạch rõ ranh giới — Thịnh tiểu thư, cô đúng là cao tay.”
Thịnh Nam Âm tức giận, kéo cà vạt của thật chặt, đôi môi khẽ nhếch:
“Anh hiểu . Lòng phụ nữ như kim đáy biển. Tổ tiên chẳng sai.”
Cô nhẹ, giọng điềm nhiên, “Trong thế giới của trưởng thành, một đêm qua cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, cần nghiêm trọng như .”
Cô chỉnh cổ áo cho , động tác nhẹ nhàng, nhưng lời khiến trái tim co thắt.
Bùi Triệt cô, đáy mắt dần tối sầm.
“Vậy trong mắt cô, là loại đàn ông ‘ đùa’ ?”
“Anh .” — Cô thản nhiên đáp, “Anh chỉ là thấy mới lạ. Cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ qua thôi. Đến lúc đó… hãy để tâm đến những xứng đáng hơn.”
Cô khẽ dừng , ánh mắt mềm : “Ví dụ như thư ký của , cô thật lòng.”
“...Ai tấm lòng chân thành của cô ?”
Giọng thấp, khàn, gần như là gầm lên trong cổ họng.
Khoảng cách giữa hai rút ngắn trong tích tắc.
Anh chống hai tay lên sofa, ép cô lùi , thở nóng rực phả lên mặt cô.
“Thịnh Nam Âm, cần lòng chân thành của ai khác.”
Anh sâu đôi mắt cô, giọng mang theo cả đau đớn lẫn khát khao:
Tiểu Hạ
“Tôi chỉ cô — cô thích !”
Căn phòng lặng im.
Cô gì, chỉ , trong ánh mắt thoáng qua một tia bối rối.
Còn Bùi Triệt, dù giận đến run , vẫn nỡ làm cô tổn thương thêm một nào nữa.