Phó Trọng đập mạnh gậy xuống sàn, giọng khàn đặc vì tức giận:
“Đủ ! Các đừng ầm ĩ nữa. Minh Thần, lập tức gọi gỡ hết hot search xuống, cứu bao nhiêu bấy nhiêu!”
Phó Minh Thần nhăn mặt, ánh mắt d.a.o động. Anh về phía Phó Lâm Châu đang thong thả ghế sofa, dáng vẻ ung dung như thể đang xem kịch.
“Chú nhỏ,” hạ giọng, cố gắng nhẫn nhịn, “hiện tại lượng chia sẻ vượt quá mấy chục vạn, chỉ chú mới đủ khả năng xử lý việc . Xin chú tay giúp cháu gỡ hot search xuống.”
Tiểu Hạ
Phó Lâm Châu đáp, hai chân bắt chéo thanh nhã, ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc nhẫn xanh lục ngón tay, vẻ mặt khó đoán khiến khác thể nắm bắt ý nghĩ trong đầu .
Phó Nhan cũng nhanh chóng lên tiếng: “ , chỉ cần một câu của Lâm Châu thôi là chuyện sẽ dàn xếp. Nếu để lâu hơn, danh tiếng của Phó gia sẽ hủy hoại sạch!”
Phó Trọng liếc con trai, sang cháu nội, trong lòng cũng hiểu rõ — hiện giờ chỉ Phó Lâm Châu mới đủ năng lực cứu vãn tình thế.
Phó Lâm Châu nhướng mắt, ánh lạnh nhạt mà sắc bén, từng chữ một vang lên rõ ràng:
“Năm đó, ông phản bội , paparazzi chụp . Khi tin tức lên hot search, nhớ rõ — ông những gỡ, mà còn cố tình để nó lan truyền. Sau đó ông còn để bài ca ngợi ‘chuyện tình yêu chân thành’ của ông và tiểu tam, ép tức giận đến mức lâm bệnh gượng dậy nổi.”
Câu như lưỡi d.a.o sắc bén xé toạc lớp mặt nạ hào môn giả tạo.
Gương mặt Phó Trọng tái xanh, đôi bàn tay già nua run rẩy, lời nào.
Giang Uyển Ngư bên cạnh mà trong lòng chấn động. Cô qua chuyện Phó Lâm Châu qua đời, nhưng ngờ đằng nguyên nhân đáng khinh như thế.
Vì một phụ nữ khác mà khiến vợ hợp pháp tức c.h.ế.t — quả thực là tàn nhẫn đến lạnh .
Phó Nhan vội vàng biện hộ: “Lâm Châu, cháu hiểu lầm cha . Lúc đó cha bận công việc, chỉ là sơ suất quên gỡ hot search thôi, cái c.h.ế.t của cháu liên quan gì đến cha cả!”
Phó Lâm Châu liếc cô một cái, ánh lạnh lẽo khiến cô run lên, dám thêm nửa lời.
Không khí im lặng đến nghẹt thở. Rồi đột nhiên, Phó Lâm Châu sang Giang Uyển Ngư, giọng trầm thấp vang lên:
“ đồng ý với yêu cầu ly hôn của cô Giang.”
Cả căn phòng sững .
Giang Uyển Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, ngờ là duy nhất trong Phó gia về phía .
Phó Lâm Châu cúi xuống, nhấp ngụm , ánh mắt vẫn hạ thấp, như thể câu đó chỉ là tùy hứng buông , hề trọng lượng gì.
Phó Nhan lập tức nhân cơ hội chen: “Được, ngày mai để chúng nó đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn. Lâm Châu, mau cho gỡ hot search , đừng để chuyện lan rộng nữa!”
“Mẹ!” Phó Minh Thần hét lên, mặt biến sắc.
Phó Nhan liếc con trai, hiệu bảo im lặng, sang gượng với , giả vờ ôn hòa.
Phó Trọng thở dài nặng nề. Ông mang tội với Lâm Châu, lúc cũng chẳng thể thêm lời nào, chỉ sang Giang Uyển Ngư:
“Uyển Ngư , ông con chịu nhiều ấm ức. Nếu thể tiếp tục, thì chia tay trong êm , đừng khiến chuyện quá xa.”
Giang Uyển Ngư gật đầu nhẹ, khóe môi khẽ cong. Niềm vui len lỏi trong lòng, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ liếc về phía Phó Lâm Châu, ánh mắt mang theo một tia ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-98-cau-xin-pho-lam-chau-giup-do.html.]
Anh chỉ lạnh lùng mặt , đáp.
Sau đó, Phó Nhan dìu Phó Minh Thần về phòng.
Vừa đóng cửa , tiếng đập phá vang dội khắp hành lang.
Phó Minh Thần điên tiết ném hết đồ đạc xung quanh, miệng ngừng gầm lên: “Không cho con ly hôn là , giờ bắt con ly hôn cũng là ! Mẹ rốt cuộc gì hả?”
Phó Nhan chau mày, giọng sắc như dao: “Con ngu ngốc ? Với tình huống tối nay, con còn dám thuận theo ? Phó Lâm Châu công khai về phía Giang Uyển Ngư, nếu con chống đối, ngày mai truyền thông sẽ vây kín Vạn Sâm. Đến lúc đó, con dư luận phỉ báng, đừng trách cảnh báo !”
Phó Minh Thần sụp xuống ghế, khuôn mặt u ám đầy bất lực.
Phó Nhan khẽ hừ lạnh: “Mẹ bao , nếu con lợi dụng mối quan hệ của Giang Uyển Ngư thì tránh xa Lâm Hinh Nhi . con thì ? Tự đẩy hố, giờ hối hận còn kịp gì nữa?”
Anh mở miệng biện giải, nhưng im lặng. Trong lòng hiểu rõ — thứ đều là do bản quá yếu đuối cám dỗ.
Phó Nhan mỉm , đôi mắt lóe lên tia độc địa. Cô ngoài cửa sổ, giọng đầy ẩn ý:
“Dù thì, Giang Uyển Ngư ly hôn với con cũng dễ . Còn một tháng thời gian hòa giải cơ mà. Một tháng ... ai sẽ xảy chuyện gì?”
Phó Minh Thần , ánh mắt trầm xuống, gương mặt phủ đầy u ám.
…
Bên ngoài, Giang Uyển Ngư rời khỏi Phó gia, trong lòng nhẹ nhõm khác thường. Nghĩ đến ngày mai thể đến Cục Dân chính tất thủ tục ly hôn, cô cảm thấy như thoát khỏi xiềng xích, hít thở cũng dễ dàng hơn.
Phía , một giọng nam trầm thấp vang lên:
“Vui vẻ như , định ăn mừng chút ?”
Cô khựng , đầu. Phó Lâm Châu đang dựa xe, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Giang Uyển Ngư khẽ , giọng khách sáo: “Nhờ sự giúp đỡ của Phó gia tối nay, mới kết quả .”
Phó Lâm Châu đút tay túi quần, bước chậm tới mặt cô. Ánh mắt sâu thẳm như soi thấu tâm can khác:
“Cô thông minh. Biết ông nội coi trọng danh tiếng hơn tất cả, nên mới dùng dư luận để ép con họ đồng ý ly hôn.”
Giang Uyển Ngư ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Không . Tôi chỉ bảo vệ bản thôi. Người sai là , chỉ làm điều đúng.”
Cô vốn định cắt đứt đường lui quá triệt để, nhưng Phó Minh Thần dám nhắm nghĩa trang của cô — thì cô sẽ khiến trả giá gấp bội.
Phó Lâm Châu liếc cô, giọng chậm rãi:
“Để tin tức leo lên hot search nhanh như , ngoài việc sức ảnh hưởng trong giới, còn cần hỗ trợ. Theo , cô chẳng bạn bè nào ở Kinh Thành cả.”
Anh dừng một chút, khóe môi khẽ cong: “Xem cô kín tiếng đấy.”
Giang Uyển Ngư mỉm , vẻ ngây thơ hiện rõ: “Phó gia, thật sự hiểu ngài đang ám chỉ gì.”
Anh nữa, chỉ khẽ bật , mở cửa xe:
“Lên , đưa cô về.”