Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 96: Bắt quả tang

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:58:07
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Minh Thần kịp đề phòng, cả ướt sũng, vùng vẫy trong làn nước nóng. Anh định đẩy Lâm Hinh Nhi thì cô ôm chặt cổ , đôi môi đỏ mọng chủ động dán lên môi .

Phó Minh Thần né tránh, Lâm Hinh Nhi cởi phăng chiếc váy hai dây, tấm mềm mại kề sát .

quá hiểu điểm yếu của , bàn tay nhỏ lén lút luồn xuống, chạm nơi nhạy cảm nhất.

Một cơn khoái cảm mãnh liệt khiến Phó Minh Thần hít mạnh một . Cơ thể phản ứng trung thực sự khêu gợi trắng trợn .

Chút lý trí còn sót nhanh chóng tan rã trong nước mờ ảo.

Lâm Hinh Nhi dẫn lên bờ, đẩy ngã xuống sàn đá ẩm. Cô quỳ xuống giữa hai chân , đôi môi di chuyển ngày càng táo bạo.

Phó Minh Thần bật một tiếng rên trầm đục, dục vọng nhanh chóng chiếm lĩnh bộ cơ thể.

Anh cúi , túm lấy vai cô , lật ngược tình thế, đôi môi nóng rực trút xuống những nụ hôn điên cuồng.

Lâm Hinh Nhi thở gấp, nở nụ mãn nguyện.

Trên hành lang khách sạn, Giang Uyển Ngư sải bước cùng quản lý, ánh mắt lạnh như băng.

Đến cửa phòng, quản lý cúi đầu :

“Cô Giang, Phó ở trong phòng .”

Cô rút trong túi một xấp tiền, đưa cho ông . Quản lý lập tức nhỏ giọng tiết lộ:

“Bên trong còn một phụ nữ, cô đến , Phó đến .”

Giang Uyển Ngư khẽ nhướng mày, môi cong lên một nụ lạnh:

“Khó chia lìa đến ? Vậy thì… để giúp một tay.”

Thấy ông quản lý lấy thẻ phòng định mở cửa, cô ngăn , giọng điềm nhiên:

“Đưa thẻ cho . Anh thể .”

Quản lý hai tay dâng thẻ, cúi chào rời .

Giang Uyển Ngư xoay nhẹ tấm thẻ giữa những ngón tay thon dài, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.

Một nụ sắc bén lướt qua môi cô khi bỏ .

Trong phòng, “cuộc chiến” giữa hai kẻ phản bội chuyển từ hồ nước sang chiếc giường lớn phủ cánh hồng.

Tiếng rên rỉ lẫn thở gấp gáp đan xen.

Lâm Hinh Nhi vòng tay ôm cổ Phó Minh Thần, giọng nũng nịu mà thô tục:

“Anh yêu… nhẹ thôi… em chịu nổi nữa …”

lúc — “cạch!”

Cửa phòng đột ngột bật mở.

Một mặc đồ đen, đội mũ, đeo khẩu trang xông , giơ máy ảnh bấm liên tiếp.

“Tách! Tách! Tách!” — ánh đèn flash lóe sáng chói mắt.

Cả hai giường hốt hoảng, vội tách .

Phó Minh Thần đang ở thời điểm cao trào, cắt ngang giữa chừng, sắc mặt tức khắc tái mét.

Anh hét lên:

“Cô là ai! Vào đây làm gì! Ra ngoài ngay!”

Tiểu Hạ

Lâm Hinh Nhi la hét, lấy chăn che , trốn lòng :

“Anh yêu, đang chụp ảnh chúng !”

Người mặc đồ đen một lời, vẫn bấm máy lia lịa, chụp đủ góc bỏ chạy.

Phó Minh Thần vội kéo khăn tắm quấn quanh hông, đuổi theo ngoài trong trạng thái nửa trần nửa trụi.

Tiếng la hét và tiếng bước chân dồn dập khiến cả hành lang xôn xao.

Cửa các phòng khác mở , khách khứa tò mò thò đầu xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-96-bat-qua-tang.html.]

Khi thấy một đàn ông chỉ quấn khăn tắm chạy giữa hành lang, lập tức rì rầm bàn tán.

“Trời ơi, chẳng đó là Phó tổng Vạn Sâm ?”

“Thật sự là ?”

là danh bất hư truyền…”

Phó Minh Thần mặt đỏ như lửa, bao ánh mắt soi mói bủa vây, chỉ nghiến răng đầu trốn phòng.

Ở một góc cầu thang, Giang Uyển Ngư tựa tường, chiếc áo khoác đen phủ kín .

Cô kéo nhẹ khẩu trang xuống, để lộ nụ sắc lạnh.

Trên tay cô là chiếc máy ảnh lưu giữ trọn vẹn “chứng cứ”.

Ánh mắt cô lấp lánh như dao:

“Phó Minh Thần…

Anh dám động đến nghĩa trang của ,

thì đừng trách tay tàn nhẫn.”

Trong phòng, nước dần tan, chỉ còn bầu khí ngột ngạt và sợ hãi.

Lâm Hinh Nhi mặc chiếc váy hai dây, giường, mắt hoe đỏ:

“Anh xem… đó tung ảnh của chúng ngoài ?

Em thì , nhưng của Vạn Sâm, nếu lộ ngoài thì—”

Phó Minh Thần xoay lưng mặc áo, động tác thô bạo. Khi , ánh mắt như tóe lửa:

“Nếu em thực sự quan tâm đến , thì gọi đến đây!

Rõ ràng là gài bẫy, kẻ đó đến để chụp !”

Lâm Hinh Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng run run:

“Có … là của Giang Uyển Ngư ?

lấy bằng chứng ngoại tình!”

Phó Minh Thần hất tay cô , giọng lạnh tanh:

“Không thể nào! Tiểu Ngư chuyện với em từ lâu .

Nếu cô tìm bằng chứng, làm từ sớm, đợi đến bây giờ.”

Nghe vẫn bênh vực Giang Uyển Ngư, Lâm Hinh Nhi lạnh, giọng nghẹn :

“Cô sắp ly hôn với , mà vẫn tin cô như ?”

Phó Minh Thần nghiến răng:

“Vậy tin em ?

Em sẽ mất bao nhiêu thứ nếu ly hôn ?

Em thể bù đắp nổi ?”

Nụ của Lâm Hinh Nhi tắt dần, hóa thành sự cay độc:

là… trong lòng , chẳng bao giờ bằng cô .”

Phó Minh Thần kéo thẳng cà vạt, giọng khàn khàn:

“Bây giờ lúc chuyện .

Tôi về xử lý ngay vụ rò rỉ ảnh.

Em tự về .”

Anh bỏ giường, đóng cửa sầm một tiếng.

Lâm Hinh Nhi trừng mắt cánh cửa, hận đau, ném mạnh chiếc gối xuống đất:

“Minh Thần, ngốc quá…Giang Uyển Ngư còn yêu nữa !”

Loading...