Khi Giang Uyển Ngư đến, Phó Lâm Châu vẫn tới, vì cuộc họp buộc hoãn nửa tiếng.
Cô ăn sáng, nên ghé qua nhà hàng của Bắc Đầu ăn tạm vài miếng.
Vừa bước cửa, cô liền va đang .
Ly sữa đậu nành trong tay đối phương đổ xuống, b.ắ.n tung tóe khắp nơi, làm ướt gấu váy trắng tinh.
Giang Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tức giận:
“Giang Uyển Ngư? Sao là cô! Cô ám ? Cứ bám riết như bóng ma, đúng là miếng cao dán chó!”
Giang Uyển Ngư khẽ lùi hai bước, ánh mắt bình thản nhưng giọng lạnh lùng:
“Đường của cô mở, liên quan gì đến cô?”
Không khí trong nhà hàng vốn yên tĩnh, nay bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.
Các nhân viên và khách ăn đều len lén sang.
Giang Tiểu Nhu mang giày cao gót, từng bước kiêu căng tiến tới, rút ngắn cách giữa hai .
Cằm cô ngẩng cao, giọng the thé:
Tiểu Hạ
“Cô mau xin ! Đây là địa bàn của Phó gia, chỉ cần một câu, bảo vệ sẽ tống cổ cô ngoài.”
Giang Uyển Ngư bật , khẽ che môi:
“Cô lợi hại thế cơ ? Vậy ở Mị Dạ, Phó gia giúp cô chuyện?”
Sắc mặt Giang Tiểu Nhu lập tức sầm :
“Cô đừng ly gián giữa và Phó gia! Loại như cô căn bản tư cách bước đây. Mau cút ngoài!”
Giang Uyển Ngư còn kịp mở miệng thì từ xa, thư ký của Phó Lâm Châu vội vàng chạy đến.
Cô quanh tìm , thấy Giang Uyển Ngư thì nhanh chóng tiến .
Giang Tiểu Nhu lập tức ngẩng cao đầu, đắc ý phất tay:
“Thấy , Phó gia cho đến đón . Cô mau xin , khi còn nể tình mà bỏ qua.”
Giang Uyển Ngư gì, chỉ nở nụ nhàn nhạt, khóe môi cong nhẹ như trêu chọc.
Thư ký bước tới, thở gấp gáp nhưng giọng vẫn lễ phép:
“Cô Giang, cuộc họp sắp bắt đầu . Phó gia bảo sang mời cô qua.”
Giang Uyển Ngư gật đầu:
“Được, qua ngay.”
Giang Tiểu Nhu sững , tin nổi tai .
Cô vội chen lên , cố gắng lấy phong độ:
“Phó gia đến ? Mau dẫn gặp .”
Thư ký khựng , đó lịch sự đáp:
“Xin , Phó gia hiện đang bận, cô thể về .”
Giang Tiểu Nhu trừng mắt:
“Cái gì? Tại gặp mà cô ?”
Cô chỉ thẳng tay Giang Uyển Ngư, giọng đầy bất mãn.
Thư ký mỉm , điềm đạm trả lời:
“Cô Giang Uyển Ngư là đại diện của tập đoàn Tư Thị, đến để họp bàn về dự án hợp tác.”
Giang Uyển Ngư giơ thẻ làm việc lên, mỉm rạng rỡ:
“Nhìn rõ ? Tôi đến làm việc, đến chơi.”
“Cô…!” Giang Tiểu Nhu tức nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-79-giang-uyen-ngu-co-the-gap-giang-tieu-nhu-thi-khong.html.]
Giang Uyển Ngư khẽ nhún vai, nhẹ nhàng bước lướt qua cô , va nhẹ vai cùng thư ký rời .
Giang Tiểu Nhu , nghiến răng giậm chân, miệng ngừng lẩm bẩm:
“Giang Uyển Ngư, cô cứ đợi đấy! Rồi cô sẽ , Phó gia đối xử với và cô khác thế nào!”
Trong phòng họp, Giang Uyển Ngư màn hình trình bày dự án.
Giọng cô bình tĩnh, rõ ràng, mỗi luận điểm đều chặt chẽ, đầy sức thuyết phục.
Khi kết thúc, cả phòng vang lên tràng pháo tay tán thưởng.
Phó Lâm Châu ở vị trí chủ tọa, bản kế hoạch dày cộp mặt, ánh mắt sâu như biển.
Anh tìm bất kỳ sơ hở nào, chỉ im lặng lật xem, ngẩng đầu lên cô.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Giang Uyển Ngư tiến đến gần:
“Phó gia, trong kế hoạch chỗ nào cần chỉnh sửa ?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu lắng thẳng cô, trả lời ngay.
Khoảnh khắc , tim cô bỗng đập nhanh một nhịp, vô thức hỏi:
“Có vấn đề gì ?”
Phó Lâm Châu khẽ gập tập hồ sơ , ném xuống bàn, dáng lười nhác nhưng đầy khí thế:
“Tôi chỉ — tại cô đồng ý Tư Thị?”
Câu hỏi khiến cô khẽ khựng , thoáng ngạc nhiên.
nhanh, Giang Uyển Ngư bình tĩnh trả lời:
“Công ty của vẫn đang Tư Thị giữ . Tôi lấy nó, nên giúp tổng giám đốc Tư ký vài hợp đồng lớn. Đây là điều kiện mà và thỏa thuận từ đầu.”
Ánh mắt Phó Lâm Châu nheo :
“Vậy mục đích cuối cùng… là để thuận lợi ly hôn với Phó Minh Thần?”
Cô gật đầu:
“ .”
Anh thêm, chỉ gật đầu, dậy.
Hai tay đút túi, dáng thẳng và trầm , bước về phía cửa.
Giang Uyển Ngư bối rối, hài lòng với kế hoạch của , nên vội vàng theo:
“Phó gia, còn những dự án khác của Tư Thị, ngài thể xem xét thêm ?”
Không ngờ dừng bước đột ngột, cô kịp phản ứng, đ.â.m thẳng lưng .
Cơ thể nhỏ nhắn loạng choạng, suýt ngã.
Phó Lâm Châu nhanh như chớp , một tay kéo cô .
Cả hai mất thăng bằng, ngã về phía bàn họp.
Cơ thể cô gọn trong vòng tay , thở hai hòa quyện.
Giang Uyển Ngư ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập hỗn loạn, dám thẳng.
Giọng trầm thấp, vang ngay đỉnh đầu cô:
“Dự án do cô phụ trách. Làm … tự nhiên sẽ ý kiến.”
Giang Uyển Ngư khẽ giật , nhận — đó là sự đồng ý!
Vẻ vui mừng hiện rõ trong ánh mắt cô, môi khẽ cong lên.
kịp gì, cửa phòng họp bất ngờ đẩy .
Một giọng nữ quen thuộc vang lên:
“Phó gia, nhé!”
Cả hai đồng loạt đầu — Giang Tiểu Nhu xuất hiện, mặt mày tươi rói, chẳng phá ngang khoảnh khắc gì.