Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 50: Gặp ông nội Phó

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:35:57
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự xuất hiện của ông nội Phó khiến cả biệt thự rơi im lặng.

Người đàn ông ngoài bảy mươi, mái tóc điểm bạc nhưng dáng vẻ vẫn uy nghi, ánh mắt sáng như đuốc — giống hệt Phó Lâm Châu, trầm tĩnh mà uy nghiêm.

Từ nhiều năm nay, ông gần như ngoài, hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng.

Người nhà họ Phó đều , ông từng là một thương nhân lừng danh, một tay gây dựng cơ nghiệp, mới giao quyền cho con trai.

ai cũng đồn giữa hai cha con mâu thuẫn, nên việc ông tự đến đây hôm nay khiến tất cả đều kinh ngạc.

Giang Uyển Ngư yên ở sảnh, định , nhưng thấy họ bước , cô chỉ thể dừng , lễ phép :

“Cháu chào ông nội Phó.”

Lần cuối cùng cô gặp ông là trong đám cưới — khi đó, ông cô với ánh mắt lạnh nhạt, giống hệt những nhà họ Phó khác.

Không ngờ, gặp thứ hai là trong cảnh .

Ông Phó chăm chú cô một lúc, đó gật đầu khẽ:

“Cô bé, lâu gặp.”

Giọng trầm ấm nhưng vẫn mang uy nghi khiến đều kính nể.

Từ trong nhà, Phó Minh Thần thấy tiếng động, vội vàng chạy .

Nhìn thấy ông nội và , giật :

“Ông ngoại, hai đến đây?”

Ông Phó quét ánh mắt sắc bén quanh, hỏi chậm rãi:

“Bên trong tiếng đập phá, là chuyện gì ?”

Sắc mặt Phó Minh Thần khẽ cứng , vội tìm lời chống chế:

“Không ạ, cháu và Tiểu Ngư chỉ cãi mấy câu thôi.”

Ông Phó đáp, chỉ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ông nhiều lời đồn về đứa cháu — chơi bời, vô trách nhiệm, làm mất mặt nhà họ Phó.

ông vẫn im lặng, chỉ đưa gậy gõ nhẹ xuống đất, hiệu trong.

Phó Nhan vội bước tới, kéo tay con trai, giọng đầy vẻ trách móc giả tạo:

“Minh Thần, ông ngoại con khó khăn lắm mới đến, con còn đón, thật là quá đáng.”

Phó Minh Thần cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:

“Xin , là cháu sơ suất.”

Ông Phó giúp việc dìu đến ghế sofa.

Ánh mắt ông đảo qua khắp phòng khách, khi thấy cảnh bừa bộn cùng vệt m.á.u loang lổ sàn, lông mày ông thoáng cau .

Phó Nhan nhận , lập tức kéo con trai một góc, hạ giọng dặn:

“Bảo xử lý mau lên. Mẹ khó khăn lắm mới mời ông đến, đừng để ông thấy cảnh mà mất hết thể diện.”

Phó Minh Thần gật đầu:

“Con .”

Anh hiệu cho giúp việc đưa Lâm Hinh Nhi chỗ khác, gọi bác sĩ riêng đến khám, cố gắng che giấu thứ khỏi tầm mắt ông nội.

Giang Uyển Ngư bên cạnh, hai con họ diễn kịch mà thấy ghê tởm.

Rõ ràng chính họ đưa đàn bà đó nhà, giờ vội vàng che giấu như thể chuyện nhơ bẩn từng xảy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-50-gap-ong-noi-pho.html.]

“Minh Thần, Uyển Ngư, hai đứa qua đây.”

Giọng ông Phó vang lên trầm mà sức nặng.

Phó Minh Thần lập tức bước lên, nhưng Giang Uyển Ngư vẫn yên, nhúc nhích.

Phó Nhan vội vàng đến kéo tay cô, khẽ quát nhỏ:

“Cô cho rõ, ba địa vị cao nhất trong nhà họ Phó. Ông xem trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì.

nhất nên năng cẩn thận, đừng khiến ông tức giận.”

Giang Uyển Ngư nở một nụ lạnh:

“Là con trai bà làm chuyện bẩn thỉu, chứ . Nếu ai làm mất mặt nhà họ Phó, chắc bà cũng rõ .”

Phó Nhan sa sầm mặt, nghiêm giọng đe dọa:

“Tôi cảnh cáo cô, ông nội bệnh tim, nếu để ông tức phát bệnh, đến lúc đó Phó Lâm Châu cũng sẽ tha cho cô .”

Nghe đến cái tên , ánh mắt Giang Uyển Ngư khẽ d.a.o động, nhưng nhanh lấy bình tĩnh.

“Được , đừng nữa.” — Phó Minh Thần kéo tay cô, nửa ép buộc nửa van nài, đưa cô cùng đến mặt ông.

Người giúp việc bưng bánh đặt lên bàn nhanh chóng lui , cửa biệt thự khép , chỉ còn vài trong phòng khách.

Không ai ngờ, khi Phó Minh Thần đến gần, ông Phó đập mạnh gậy xuống đất, giọng rền vang như sấm:

“Quỳ xuống cho tao!”

Âm thanh dứt, Phó Minh Thần giật , cả run rẩy, “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống đất.

Giang Uyển Ngư thoáng kinh ngạc, ngờ phản xạ nhanh đến thế — quả nhiên, mặt ông nội Phó, vẫn là một đứa cháu ngoan lời.

Ông Phó rút cây gậy, chút nương tay quật mạnh lên lưng , giọng gầm lên:

“Nhìn xem mày làm chuyện gì!

Không kiềm chế, để đàn bà trèo lên đầu, còn dám bôi nhọ nhà họ Phó!

Uyển Ngư thật lòng với mày, mày phản bội nó như thế, nhà họ Phó chứa loại đàn ông hèn hạ như mày!”

Cây gậy giáng xuống từng nhịp, âm thanh chát chúa vang vọng khắp phòng.

Giang Uyển Ngư một bên, khẽ cau mày.

ngờ ông Phó mắng nặng lời đến .

Trước đây, trong đám cưới, chính ông từng cô với ánh mắt coi thường — ngờ hôm nay đổi thái độ như thế.

Phó Minh Thần cúi gằm đầu, giọng run rẩy:

“Ông ngoại, cháu … cháu đáng đánh.”

Phó Nhan thấy con trai đánh, vội chạy đến, :

“Ba, nếu phạt thì phạt con , là con dạy dỗ con trai , làm mất mặt nhà họ Phó.”

ông Phó chẳng thèm để ý, đánh thêm vài gậy nữa.

Tiếng gậy nện nặng nề, đến mức sắc mặt Phó Minh Thần trắng bệch, mồ hôi túa ướt đẫm lưng áo.

Giang Uyển Ngư vẫn im lặng , trong lòng thầm cảnh giác —

Tiểu Hạ

Phó Nhan đột nhiên mời ông nội đến, chắc chắn chỉ đơn giản là “giáo huấn” con trai.

Đang lúc cô suy nghĩ, giọng ông Phó bỗng chậm , ánh mắt ông dừng cô, dịu đôi chút.

Ông vẫy tay gọi:

“Cô bé, cháu chịu khổ . Lại đây.”

Loading...