Giang Tiểu Nhu run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cô cố gắng ngẩng đầu, gượng :
“Phó gia… gì?”
Phó Lâm Châu đổi tư thế , ánh mắt sâu thẳm, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sức ép lạnh lẽo:
“Cô chuyện gì đang giấu , đúng ?”
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống gò má, móng tay Giang Tiểu Nhu bấu chặt lòng bàn tay đến mức rớm máu. Trong lòng cô, một trận giày vò dữ dội trào lên — Ninh Đào, nhưng liệu mối quan hệ giữa cô và đó ?
Nếu hôm nay thừa nhận, tất cả những gì cô và dày công tính toán sẽ tan thành mây khói. Không những mất cơ hội trở thành Phó phu nhân, mà còn vĩnh viễn đuổi khỏi giới thượng lưu Kinh Thành.
Không, cô tuyệt đối thể để thứ sụp đổ.
Huống chi, Ninh Đào chết. Không ai thể chứng minh đứa bé trong bụng cô của Phó Lâm Châu.
Sau khi đấu tranh dữ dội trong lòng, Giang Tiểu Nhu dần bình tĩnh , ngẩng đầu lên, nở một nụ ngây thơ, trong sáng đến mức gần như vô tội.
“Phó gia… đang gì ? Tiểu Nhu thật sự hiểu.”
Phó Lâm Châu im lặng, chỉ cô, ánh mắt sắc như dao.
Giang Tiểu Nhu mỉm , giả bộ ngây thơ:
“À, là chuyện phòng sách? Tôi chỉ đến tìm , thấy ở đó nên ngay.”
Cao Tân lạnh giọng chen :
“Ống đựng bút của Phó gia một tờ giấy mất, cô thấy ?”
Cô lắc đầu, ánh mắt trong veo:
“Giấy gì ? Tôi thấy. Có thể… khi dọn dẹp, giúp việc lỡ tay làm rơi chăng?”
Nữ giúp việc bên cạnh hoảng hốt lắc đầu:
“Không, từng phòng sách, tuyệt đối !”
Không khí trong phòng căng đến nghẹt thở. Cao Tân Giang Tiểu Nhu, càng lúc càng bực, định tiếp thì Phó Lâm Châu giơ tay hiệu dừng .
Giọng trầm xuống, hỏi thẳng:
“Cô quen Ninh Đào?”
Giang Tiểu Nhu khẽ giật , nhưng lập tức giả vờ ngơ ngác:
“Ninh Đào nào ? Là bạn của ? Nếu dịp thì cho gặp mặt.”
Cao Tân nhíu mày:
“Phó gia ghét nhất là lừa dối. Tôi khuyên cô nên thật, kẻo hối kịp.”
Cô khẽ , giọng tủi run rẩy:
“Trợ lý Cao, hiểu lầm . Tôi thể dối Phó gia ? Nếu dối, con của và Phó gia sẽ thể bình an sinh , tin ?”
Vừa , Giang Tiểu Nhu vuốt ve bụng bầu, khóe mắt rưng rưng — diễn xuất hảo đến mức khiến thoáng chần chừ.
Cao Tân nghẹn lời, đáp thế nào.
Phó Lâm Châu cúi mắt, ánh sâu như vực thẳm, im lặng đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-245-loi-noi-doi-bi-vach-tran.html.]
Giang Tiểu Nhu nhận thấy vẫn gì, liền nhăn mặt, ôm bụng kêu nhỏ:
“Bụng… bụng đau quá, Phó gia, con đau lắm…”
Cao Tân , nỡ cảnh , ánh mắt vô thức hướng về phía chủ nhân.
Phó Lâm Châu lạnh nhạt lệnh:
“Đỡ cô về nghỉ. Nếu cần, mời bác sĩ đến khám.”
“Vâng.” – giúp việc lập tức tiến lên, dìu Giang Tiểu Nhu ngoài.
Cánh cửa khép , Cao Tân nhịn nữa:
“Phó gia, cô tuyệt đối vấn đề!”
Phó Lâm Châu yên, giận dữ, phản bác, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo của lóe lên một tia sáng sắc như lưỡi dao:
“Đi điều tra bộ mối quan hệ của Ninh Đào.”
Cùng lúc đó, tại bệnh viện.
Giang Uyển Ngư dạo quanh công viên bên ngoài để giãn gân cốt. Cô dạo bước chậm rãi, nhưng tâm trạng nặng nề — dạo gần đây, cơ thể cô thường xuyên khó chịu, đều yên.
Khi phòng bệnh, cô bất ngờ thấy trong phòng thêm một .
Người cạnh giường bà ngoại, dáng vẻ kiêu kỳ, khuôn mặt đầy khinh khỉnh — Phó Nhan.
Ánh mắt Giang Uyển Ngư chợt tối . Cô bước , đặt bữa tối mang về lên bàn, giọng lạnh như băng:
“Bà đến đây làm gì?”
Bà ngoại vội giải thích:
“Tiểu Ngư, đây là Minh Thần. Bà đến thăm con và cháu. Mấy món bàn đều là quà bà mang tới.”
Giang Uyển Ngư thèm , chỉ nhạt:
“Cảm ơn vì quan tâm, nhưng làm phiền bà cho. Và mang theo quà của bà luôn.”
Phó Nhan thẳng , giọng đầy kẻ cả:
“Tiểu Ngư, dù chúng cũng là chồng - con dâu, còn là bà nội của đứa bé trong bụng con. Thái độ của con như phần . Dù cũng là một nhà.”
Giang Uyển Ngư khẽ , ánh mắt lạnh lẽo:
“Người một nhà? Nếu bà đến đây để châm chọc , thì khỏi cần. Phó Minh Thần lâu đến, bà nên điều, đừng đến làm phiền cuộc sống của nữa.”
Tiểu Hạ
Giọng lạnh lùng khiến Phó Nhan nghẹn . Bà tức đến mức bật dậy, quát:
“Giang Uyển Ngư! Cô đừng mà điều. Minh Thần thể nhịn cô, nhưng thì ! Nếu vì đứa bé trong bụng cô là cháu nội nhà họ Phó, cô nghĩ thèm cô một cái ?”
Bà ngoại hoảng hốt, sợ hai cãi nên vội :
“Tiểu Ngư, đừng nữa.”
Giang Uyển Ngư làm bà ngoại thêm mệt, nên chỉ nhạt, , đáp lời.
Phó Nhan vẫn buông tha, giọng sắc như dao:
“Tôi đến đây hôm nay là để thông báo cho cô — đám cưới của Phó Lâm Châu, cô cùng Minh Thần tham dự!”