Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 221: Nụ Hôn Đêm Qua Là Thật Lòng

Cập nhật lúc: 2025-10-17 17:03:18
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe , Giang Uyển Ngư sững , ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hoang mang như tin tai .

Cô vẫn còn hy vọng Phó Lâm Châu sẽ nhận bộ mặt thật của Giang Tiểu Nhu — nếu thật sự chấp nhận chuyện kết hôn, thì thứ sẽ thể cứu vãn nữa.

Không khí quanh bàn ăn như đặc quánh .

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Phó Lâm Châu, chờ lên tiếng.

Người đàn ông ở vị trí chủ vị khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua Giang Uyển Ngư đang đối diện.

Cô cúi thấp đầu, sắc mặt phức tạp — trong đôi mắt dường như chút buồn rầu, như thể... mong kết hôn với khác.

Phó Lâm Châu nhàn nhạt nhấc khăn ăn lên, tao nhã lau khóe môi, giọng trầm chút d.a.o động:

“Tôi bận, thời gian để quan tâm mấy chuyện .”

Chỉ một câu, nhưng Phó Nhan vội vàng coi như là sự đồng ý, ánh mắt sáng lên:

“Lâm Châu đừng lo, và cha sắp xếp thỏa hết . Đến lúc đó con chỉ cần vui vẻ làm chú rể, đón cô dâu về nhà là .”

“Rầm!”

Tiếng bát cơm rơi xuống bàn khiến cả căn phòng giật .

Giang Uyển Ngư luống cuống dậy, ánh mắt về phía , trong lòng rối như tơ vò — cô ngăn cản, nhưng mở lời thế nào.

Phó Nhan cau mày, lạnh giọng quát:

“Cô làm gì mà hấp tấp ? Sau ăn cơm với khác, mong cô học cách giữ lễ phép, đừng làm mất mặt nữa.”

Giang Uyển Ngư phản ứng, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Phó Lâm Châu ngước mắt, bắt gặp ánh lặng lẽ của cô.

Khóe môi cong nhẹ, giọng trầm lạnh:

“Được. Vậy cứ làm như .”

Nói xong, dậy, rời khỏi bàn ăn.

Giang Tiểu Nhu gần như kìm sự phấn khích, lén liếc về phía Phó Nhan, môi nở nụ đắc ý.

Phó Trọng hào hứng lớn:

“Cuối cùng trong nhà cũng hỷ sự ! Lần tổ chức thật long trọng, tuyệt đối để Tiểu Nhu chịu thiệt.”

Trong khi hân hoan bàn chuyện cưới hỏi, Giang Uyển Ngư nhân cơ hội dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

dọc theo hành lang dài, thấy bóng dáng Phó Lâm Châu ở phía .

Giang Uyển Ngư lập tức bước nhanh, cố gắng đuổi theo.

Phó Lâm Châu đang chuyện với vệ sĩ:

“Chuyện đêm qua điều tra đến ?”

Vệ sĩ cung kính đáp:

“Cô Giang phòng của ngài, nhưng lâu thì rời . Sau đó, Giang Tiểu Nhu mới bước và ở đến sáng.”

Phó Lâm Châu khẽ nheo mắt.

Anh rõ giữa và Giang Tiểu Nhu từng chuyện gì xảy , nhưng căn phòng đó camera giám sát.

Nam nữ độc ở cùng một phòng suốt đêm, dù phủ nhận thì cũng chẳng ai tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-221-nu-hon-dem-qua-la-that-long.html.]

Trong đầu vẫn còn mơ hồ nhớ cảnh Giang Uyển Ngư giận dữ tát — cái tát , đến giờ vẫn còn rát nóng nơi khóe môi.

Anh liếc về phía , thấy bóng dáng nhỏ bé đang vội vã bước tới.

Phó Lâm Châu khẽ vẫy tay, hiệu cho vệ sĩ rời , cố ý giảm bước chân .

Chẳng bao lâu, Giang Uyển Ngư đuổi kịp, thở gấp gáp, một tay đỡ lấy bụng bầu đang lớn dần.

“Phó gia.” — cô gọi khẽ, giọng còn đứt quãng vì mệt.

Anh , ánh mắt sâu thẳm cô.

“Ngài… thật sự định kết hôn với Giang Tiểu Nhu ?”

Giọng run run, mang theo cả lo lắng và sợ hãi mà chính cô cũng hiểu nổi.

Phó Lâm Châu nhướng mày, giọng lạnh lẽo:

“Chuyện đó liên quan gì đến cô?”

“Tôi…” — cô mím môi, cố lấy dũng khí — “Tôi nghĩ ngài nên kết hôn với cô .”

Anh chậm rãi tiến gần, ánh mắt sâu như mực, giọng mang theo tia chế giễu:

“Tại ? Cô xem, tại thể cưới cô ?”

Bởi vì… đứa bé trong bụng cô của !

Giang Uyển Ngư cắn chặt môi, ép bản nuốt lời , nhẹ giọng đáp:

“Trước đây ngài từng đồng ý, nhưng giờ vội vàng như . Tôi nghĩ… ngài vẫn thật sự hiểu rõ Giang Tiểu Nhu.”

Phó Lâm Châu khẽ nheo mắt, tiến thêm một bước, giọng trầm thấp:

“Nếu cố chấp cưới cô thì ? Cô định cắn thêm một miếng? Hay tát thêm một cái nữa?”

Cô sững , mắt khẽ mở to, thấy vết thương môi vẫn còn lành — trong phút chốc, gương mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn.

Anh… vẫn nhớ rõ chuyện đêm qua.

“Giang Uyển Ngư.” — Anh gọi tên cô, giọng trầm xuống — “Lúc thì thiết với Tư Chính, lúc xen chuyện của , rốt cuộc cô gì?”

Cô lùi về theo từng bước chân , lưng chạm cột tường lạnh buốt, thở rối loạn:

Tiểu Hạ

“Tôi… nghĩ gì cả, chỉ… chỉ hỏi vu vơ thôi.”

Phó Lâm Châu dừng , ánh mắt đen sâu cô chằm chằm, giọng khàn khàn như gió đêm:

“Thì trong lòng cô, chỉ là thể tùy tiện nhớ đến?”

Lời của khiến trái tim cô khẽ run, ánh mắt bối rối mà hoang mang.

trả lời thế nào.

Phó Lâm Châu lạnh nhạt liếc cô một cái, xoay rời , bóng lưng cao lớn khuất dần nơi hành lang.

Giang Uyển Ngư c.h.ế.t lặng.

Những lời cứ vang vọng mãi trong đầu.

Tại như ?

Và... đêm qua, cái nụ hôn đó — lẽ nào là thật lòng ?

Cô khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ mặt , cố gắng trấn tĩnh:

“Không thể nào… một kiêu ngạo như , thể thật lòng với …”

Loading...