Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 216: Anh ta sẽ tức giận, sẽ phát điên!

Cập nhật lúc: 2025-10-17 17:03:14
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc Giang Uyển Ngư ngay lập tức trống rỗng.

Cô kinh hoàng ngẩng đầu , bàn tay bên hông run rẩy ngừng, hai bên thái dương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Phó Lâm Châu thấy sắc mặt cô đổi, giọng điệu càng thêm lạnh lùng:

“Nói!”

Tim cô như trống đánh, chất vấn còn chỗ trốn. cô tự nhủ, lúc tuyệt đối hoảng sợ — bí mật về đứa bé tuyệt đối thể bật mí!

Phó Lâm Châu thấy cô im lặng, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội. Khi tối qua Cao Tân báo rằng phóng hỏa là Phó Minh Thần, trong lòng sôi sục.

Nếu Phó Minh Thần thật sự là cha ruột của đứa bé, thể làm như ? Vậy đứa bé trong bụng cô... là của khác ? Là của Tư Chính?

Ý nghĩ lóe lên, cơn giận của liền tràn ngập như núi lửa phun trào.

Ngón tay cô bấm mạnh lòng bàn tay như để tự trấn an, cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn mệt mỏi hiện lên một nụ khổ:

“Phó gia, nếu đứa bé của Phó Minh Thần, thì còn thể là của ai? Trong mắt , là một phụ nữ tùy tiện như ?”

Ánh mắt Phó Lâm Châu lóe lên vẻ tức giận, đột ngột bật dậy.

Giang Uyển Ngư giật , lùi hai bước. Anh chằm chằm cô, từng chữ một nặng như búa rơi:

“Là của Tư Chính ?”

Cô đáp, giọng kéo dài, chút lạnh lùng:

“Anh cách đùa thật. Tôi và Tổng giám đốc Tư trong sạch với . Còn Phó Minh Thần — chúng còn yêu như . Anh còn ngoại tình trong hôn nhân, lén lút với Lâm Hinh Nhi bao năm, làm thể quan tâm đến đứa con của ? Tôi ly hôn vì sớm nhận như . Sau khi thai và đưa về Phó gia, đó chỉ là để vãn hồi thể diện. Phó gia chủ, nếu ông lo về huyết thống đứa bé trong bụng , ông thể đuổi khỏi Phó gia, tuyệt đối oán thán!”

Lời của cô chân thành, khiến khó lòng động lòng.

Phó Lâm Châu xong, vẻ tức giận trong mắt dần lắng xuống. Anh nhận mất bình tĩnh, lưng với cô và lệnh lạnh lùng:

“Chuyện hôm nay đến đây là xong. Cô về nghỉ .”

Giang Uyển Ngư thở phào, trời giúp cô qua cơn hoảng loạn . Cô rời phòng khách, bước ngoài thì hai chân bỗng mềm nhũn, suýt ngã, kịp vịn tường.

Cô cắn môi, xoa nhẹ bụng rời .

Phó Lâm Châu trong phòng khách, bức bích họa mặt mà đầu óc vang vọng những lời cô .

Cao Tân bước , cung kính :

“Phó gia, thấy cô Giang thật đáng thương. Có lẽ chúng hiểu lầm cô .”

Phó Lâm Châu xuống, mệt mỏi xoa thái dương. Gần đây thấy cô và Tư Chính vẻ thiết, thêm tin phóng hỏa là Phó Minh Thần, nên liền nghĩ đến khả năng khác. Nếu đúng như , sẽ tức giận, sẽ phát điên.

Đó là những cảm xúc mà khó lòng kiềm chế. Anh ngẩng đầu cửa, nắm c.h.ặ.t t.a.y lên bàn, nghiến răng :

“Giang Uyển Ngư, rốt cuộc cô ma lực gì khiến mất kiểm soát đến !”

Giang Tiểu Nhu đến trụ sở Bắc Đầu nhưng gặp Phó Lâm Châu. Cô cau mày, hỏi Tiểu Hà đầy bực dọc:

“Phó gia chủ bận thật cố tình tránh mặt ?”

Tiểu Hà đáp: “Hôm nay Phó gia chủ công tác , cô hôm khác ghé .”

Giang Tiểu Nhu tin chuyện trùng hợp như . Mấy ngày nay cô liên lạc với Phó Lâm Châu, gặp , cô như phát điên.

Không thấy ở công ty, cô liền thẳng đến Phó gia tìm. Quản gia cũng ở nhà, làm cô càng tức giận.

Khi cô tính rời thì Phó Nhan từ trong nhà chậm rãi bước :

“Gần đây hai xích mích gì với Lâm Châu ?”

Giang Tiểu Nhu , vẻ khinh thường hiện rõ:

“Tôi và Phó gia chủ tình cảm , chẳng cần cô bận tâm.”

Phó Nhan thế khó chịu, đáp :

“Tình cảm ? Lâm Châu với cô đáp , quan tâm, đó gọi là tình cảm ?”

Giang Tiểu Nhu chống tay lên bụng bầu, khách sáo phản công:

“Cô thời gian quản việc của , chi bằng lo cho đứa con trai vô dụng của cô, đừng để làm mất mặt Phó gia nữa.”

“Cô!” Phó Nhan nổi giận, nhưng nghĩ tới việc cần liên thủ với cô , sắc mặt ngay lập tức dịu , nở nụ :

“Cô đang mang thai con của Lâm Châu, còn sốt ruột? Vị trí phó phu nhân săn đón, thể giúp cô.”

Giang Tiểu Nhu cau mày, lộ vẻ nghi ngại. Phó Nhan thì thầm tai cô:

“Cô chỉ cần chúng cùng một chiến tuyến. Có trợ giúp, cô sẽ đạt mục tiêu.”

Nghe , trong lòng Giang Tiểu Nhu chút động lòng. Gả cho Phó Lâm Châu là việc cấp bách, lúc thêm một ủng hộ chắc chắn hơn là thêm kẻ thù.

Cô nở nụ , hỏi: “Được, cô làm thế nào?”

Phó Nhan hạ giọng, ánh mắt thoáng lộ toan tính.

Chương 217: Nhìn Thấy Cô Ấy Và Tư Chính Thân Mật

Sau chuyện đó, Giang Uyển Ngư và Phó Lâm Châu ba ngày gặp mặt.

Lịch trình của hai lệch , dù cùng ở Tử Hà Uyển, cũng một chạm mặt.

Điều đó khiến Giang Uyển Ngư thấy nhẹ nhõm hơn. Mỗi ngày ngoài giờ làm việc ở công ty, cô đều đến bệnh viện thăm bà ngoại. Bác sĩ Ninh tình trạng của bà đang dần chuyển biến tích cực, thể sẽ sớm tỉnh — ngày họ rời khỏi nơi , lẽ còn xa.

Tối nay là tiệc mừng công của Tư thị, cũng là ngày cuối cùng cô làm việc ở đó.

Những hạng mục cô phụ trách đều thành xuất sắc, mang kết quả vượt mong đợi. Vì thế, Tư Chính đặc biệt tổ chức buổi tiệc để chúc mừng, như buổi chia tay cô.

Đêm , Giang Uyển Ngư mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, tôn lên dáng vẻ thanh lệ mà kiêu sa. Cô xinh , nổi bật giữa đám đông.

Tư Chính mặc vest đen lịch lãm, sân khấu phát biểu. Ánh mắt khẽ dừng ở cô, giọng trầm vang lên:

“Công ty đạt thành tựu hôm nay, công lao lớn nhất thuộc về Uyển Ngư.”

Câu lập tức thu hút ánh của hướng về phía cô.

Giang Uyển Ngư ngượng, khẽ gật đầu. Dưới ánh mắt hiệu của Tư Chính, cô từ tốn bước lên sân khấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-216-anh-ta-se-tuc-gian-se-phat-dien.html.]

Trên tầng hai, hai đàn ông đang uống rượu.

Nghe tiếng động lầu, Phó Lâm Châu đầu .

lúc , Giang Uyển Ngư vướng váy suýt ngã, Tư Chính nhanh tay bước đến, đỡ eo cô, nắm tay dìu .

Hai cạnh — một nam phong độ, một nữ yêu kiều — trông cực kỳ xứng đôi.

Cung Thành liếc sắc mặt bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch:

“Thảo nào hôm nay bên náo nhiệt thế, thì là Tư Chính mở tiệc mừng công.”

Phó Lâm Châu im lặng, ánh mắt khóa chặt bàn tay Tư Chính đang khoác lên eo Giang Uyển Ngư.

Họ , gần gũi tự nhiên, khiến như ai đó bóp nghẹt lồng ngực.

Ly rượu trong tay khẽ run, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

Cung Thành bật trêu chọc:

“Mỹ nữ Giang quả nhiên là tâm thiện, đến cũng thương mến.”

Chưa dứt lời, Phó Lâm Châu đột nhiên bật dậy, sải bước rời .

Cung Thành ngạc nhiên: “Anh ?”

“Ra ngoài hít thở khí.” — Anh đáp, giọng khàn khàn, ánh mắt tối sầm.

Trên sân khấu, Giang Uyển Ngư khách sáo vài câu đưa micro cho Tư Chính.

“Tôi làm việc ở công ty lâu, cũng giỏi như . Hay là để tiếp .”

Tư Chính mỉm :

“Được, em xuống nghỉ ngơi một lát.”

Giang Uyển Ngư gật đầu, bước xuống sân khấu. Khi đang tập trung lên, cô lặng lẽ rời hội trường, tìm đến khu nghỉ bên ngoài.

xuống chiếc ghế dài, ngẩng đầu ánh đèn đêm, thở phào nhẹ nhõm. Công việc ở Tư thị kết thúc, giờ đây cô chỉ bình yên chờ ngày bà ngoại tỉnh rời khỏi nơi mãi mãi.

lúc đó, Phó Lâm Châu bước ngang qua hành lang, ánh mắt vô tình dừng bóng dáng cô đang một . Anh yên, lặng lẽ quan sát.

Một nhân viên phục vụ qua, vô tình vấp ngã, khay canh nóng đổ thẳng cánh tay Giang Uyển Ngư.

“A!” — cô khẽ kêu lên, cảm giác nóng rát lan dọc cánh tay.

“Xin , xin !” — phục vụ hoảng hốt cúi đầu vội vã rời .

Giang Uyển Ngư nhíu mày, vết bỏng đỏ hằn da, định lấy khăn giấy trong túi .

Phó Lâm Châu thấy, định bước tới thì một bóng khác nhanh chóng xuất hiện mặt cô.

Anh khựng , sắc mặt sa sầm.

“Em chứ?” — Tư Chính lo lắng hỏi, cánh tay cô đỏ rát.

“Không , chỉ chạm một chút thôi.” — cô lắc đầu.

“Người ở đây làm việc bất cẩn quá. Có đau ?”

Tư Chính rút khăn tay trong túi, dịu dàng lau vết bỏng cho cô.

Giang Uyển Ngư vội :

“Tôi .”

Cảnh tượng lọt trọn mắt Phó Lâm Châu. Tim siết , như trăm nghìn mũi kim đâm, một luồng tức giận dâng lên, thiêu đốt ngực.

Thấy da cô đỏ rát, Tư Chính tiếp:

“Để đưa em bôi thuốc. Da em mỏng thế , để sẹo thì .”

“Không cần .” — cô nhẹ giọng từ chối, nhưng vẫn khẽ nắm tay dẫn .

“Không , cùng.” — giọng Tư Chính kiên quyết.

Hai sánh vai rời khỏi đại sảnh. Tư Chính liếc về phía , quả nhiên thấy Phó Lâm Châu đang đó, khuôn mặt u ám, xoay rời . Trong mắt thoáng qua một tia đắc ý khó lường.

Cung Thành tìm Phó Lâm Châu, bắt gặp đang sải bước nhanh hành lang.

“Anh ? Trạch Khải đến , tin về bà ngoại Giang Uyển Ngư ?”

“Không cần nữa.” — Phó Lâm Châu lạnh lùng đáp, giọng trầm khàn chứa đầy bực bội.

Cung Thành nhíu mày:

“Sao tự nhiên ?”

chỉ thấy Phó Lâm Châu siết chặt nắm tay, bước đầu .

Đêm khuya.

Tư Chính lái xe đưa Giang Uyển Ngư về Phó gia.

Khi xuống xe, cô khẽ :

“Thật ngại quá, làm phiền Tổng giám đốc Tư . Anh về sớm .”

Anh dựa cửa xe, nhẹ:

“Không phiền. Dù em còn là nhân viên của , chúng vẫn là bạn mà, đúng ?”

Giang Uyển Ngư gật đầu:

Tiểu Hạ

“Cảm ơn .”

theo chiếc xe của rời khỏi cổng, đó mới trong.

Từ lầu, Giang Tiểu Nhu rèm cửa, cầm điện thoại chụp cảnh , khóe môi cong lên đầy đắc ý.

bức ảnh trong tay, giọng khẽ vang lên mang theo sự hả hê:

“Lần để gia chủ thấy rõ bộ mặt thật của cô ngoài còn lẳng lơ dụ dỗ đàn ông, làm mất mặt Phó gia. Để xem Phó gia chủ sẽ trừng trị cô thế nào!”

Loading...