Buổi tiệc rượu của Phó Lâm Châu kết thúc trong tiếng nhạc xa xăm, nhưng khi bước khỏi phòng, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vẫn vọng từ cuối hành lang.
Giọng hét khàn đặc của Lâm Hinh Nhi vang lên như một thứ âm thanh rợn , quấn lấy khí đêm tối.
Phó Lâm Châu khẽ dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cánh cửa khép kín.
Một vài nhân viên phục vụ tò mò gần đó, ánh mắt thấp thỏm, ai nấy đều cúi đầu khi thấy tới.
“Phó gia, bên trong hình như chuyện gì... cần chúng xem ?” — một cẩn thận hỏi.
Phó Lâm Châu mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm gợn sóng, chỉ lạnh nhạt xoay rời .
Cao Tân , liếc qua đám phục vụ, giọng bình thản nhưng đầy uy lực:
“Chuyện trong phòng riêng liên quan đến các . Khách vui chơi thế nào thì cứ để họ tự nhiên.”
“Vâng.” — những phục vụ nhanh chóng tản , ai dám hỏi thêm.
Vừa bước xuống sảnh, điện thoại trong túi vang lên.
Giọng ở Đào Viên vang gấp gáp:
“Phó gia, cô Giang tỉnh !”
Đôi mắt Phó Lâm Châu lóe lên ánh sáng khác lạ.
Ngón tay siết chặt điện thoại, chỉ một câu ngắn gọn:
“Tôi .”
Anh rời khỏi nhà hàng, bước nhanh xe. Bóng dáng cao lớn hòa màn đêm, chỉ còn lạnh lan dài trong khí.
Tại Đào Viên, Giang Uyển Ngư tỉnh .
Cô tựa nửa đầu giường, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn còn ẩn chứa nỗi kinh hoàng tan.
Ánh sáng vàng nhẹ trong phòng khiến thứ yên ả, nhưng lòng cô vẫn rối bời.
Cô quanh căn phòng xa hoa lạ lẫm, khẽ hỏi:
“Là… Phó gia đưa về ?”
Quản gia cúi đầu cung kính:
“Vâng, đúng . Cô Giang cần lo lắng, Phó gia dặn, nhất định tìm kẻ hãm hại cô. Không ai phép động đến con cháu nhà họ Phó.”
Giang Uyển Ngư , khẽ đưa tay sờ bụng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé… vẫn còn.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cơ thể cô vẫn run lên theo phản xạ.
Tiểu Hạ
Nếu Phó Lâm Châu đến kịp thời, e rằng cô và đứa bé còn đời .
Người — kẻ đó cô chết, hơn cả thế, còn hủy hoại danh dự của cô.
Một âm mưu độc ác đến đáng sợ.
“Phó gia về !” — tiếng hầu vọng ngoài cửa.
Cánh cửa khẽ mở, đàn ông cao lớn bước , bóng dáng in dài nền gạch sáng.
Ánh mắt hai chạm — một giây ngắn ngủi nhưng khiến tim Giang Uyển Ngư khẽ chấn động.
Cô vô thức mím môi, hai tay đan đến trắng bệch.
Phó Lâm Châu đến, cô kỹ lưỡng. Thấy sắc mặt cô quá tệ, sự căng thẳng trong mắt mới dần dịu .
Anh bên giường, giọng trầm khàn, chút lạnh nhưng mang theo quan tâm khó giấu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-189-su-quan-tam-cua-anh.html.]
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Giang Uyển Ngư khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt:
“Cảm ơn ngài cứu … Nếu Phó gia, …”
“Không cần cảm ơn.” — Anh cắt lời, giọng trầm thấp mà dứt khoát.
“Nếu thật sự báo đáp, thì hãy ở đây nghỉ ngơi, cho đến khi hồi phục .”
Giang Uyển Ngư ngẩng đầu, đôi mắt mở to, hiểu vì .
“Tại ở đây?” — giọng cô khẽ run, pha chút cảnh giác.
Phó Lâm Châu thoáng lúng túng, nhưng nhanh lấy dáng vẻ lạnh nhạt vốn :
“Chuyện đơn giản. Kẻ hại cô, tức là hại nhà họ Phó. Tôi sẽ để yên.”
“ ở đây... cũng tiện cho ngài.” — cô khẽ , giọng mỏng manh nhưng kiên định.
“Không ảnh hưởng.” — Anh đáp gọn. “Trước khi tìm kẻ chủ mưu, cô tạm thời ở đây. Đây là lệnh.”
Giang Uyển Ngư sững .
Cách — cứng rắn, chút dịu dàng ẩn trong giọng.
Cô cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Phó gia tra ?”
“Cô cần lo. Tôi sẽ xử lý.” — Anh đáp, sang dặn quản gia:
“Chăm sóc cô thật . Có chuyện gì lập tức báo cho .”
“Vâng, Phó gia.” — Quản gia cúi đầu đáp.
Anh lưng rời .
Giang Uyển Ngư theo bóng , trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả — cảm kích, hoang mang.
Tại đến kịp lúc ?
Làm nơi cô giam?
Cô im lặng cánh cửa khép , ánh mắt dần mờ trong những dòng suy nghĩ chồng chéo.
Quản gia thấy cô trầm ngâm, tưởng cô sợ, dịu giọng :
“Phó gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thật là trách nhiệm, cô Giang đừng lo.”
Giang Uyển Ngư khẽ gật đầu:
“Cảm ơn quản gia.”
Phó trạch.
Trong đại sảnh im phăng phắc, ai dám thở mạnh.
Phó Trọng ở vị trí chủ tọa, đập mạnh bàn, giọng trầm hùng:
“Uyển Ngư mất tích lâu như mà ai trong các ? Nó đang mang thai con cháu nhà họ Phó, mà các thờ ơ như thế !”
Phó Nhan vội dậy, giọng mềm nhưng vẫn cay nghiệt:
“Cha đừng lo, con cho tìm . Con bé đó chỉ thích lang thang bên ngoài thôi, đợi về con sẽ dạy . Làm mà tùy hứng , dạy con cái!”
Phó Minh Thần một bên, mặt mày u ám, ánh mắt tối .
Cô mất tích mấy ngày liền, điện thoại liên lạc — chẳng lẽ là tìm đàn ông ?