Không gian trong phòng yên ắng đến mức rõ cả tiếng đồng hồ treo tường.
Phó Lâm Châu im vài giây, nghiêng đầu lắng động tĩnh bên ngoài — thứ vẫn tĩnh lặng, dấu hiệu ai đang tìm kiếm.
Anh tháo áo vest, bật đèn, thong thả xuống sofa. Giọng trầm , mang theo vài phần lãnh đạm:
“Phòng ở đây cách âm , gì thì .”
Lúc Giang Uyển Ngư mới hồn, ánh mắt khẽ đảo quanh.
Phòng của rộng rãi, sang trọng nhưng tông màu lạnh lẽo, xám bạc và giản đơn đến mức gần như vô cảm.
Cô nhận — đàn ông dù sống trong xa hoa, chẳng hề chút ấm áp nào trong đời sống riêng.
Cô hít một , trấn tĩnh :
“Tôi chỉ trốn ở đây một lát. Nếu Phó Minh Thần phát hiện biến mất, nhất định sẽ lục tung cả biệt thự để tìm.”
Phó Lâm Châu rót hai ly nước, đẩy một ly về phía cô:
“Anh làm gì em?”
Giang Uyển Ngư khẽ siết cốc nước, ánh mắt lóe lên sự uất nghẹn:
“Cho uống thuốc mê. May mà liều lượng nhiều, tỉnh kịp.”
Nghe , ánh mắt Phó Lâm Châu dần tối . Anh dựa lưng ghế, giọng lạnh lùng:
“Anh đúng là liều mạng . Đến mức mà vẫn chịu buông.”
Giang Uyển Ngư nhạt, giọng khàn vì kìm nén:
“Càng như , càng thấy ghê tởm.”
Anh đáp, chỉ lặng lẽ uống một ngụm nước. Sau đó, dậy, tháo khuy áo sơ mi, giọng hờ hững:
“Tôi tắm. Đừng lén.”
Cô sững , mặt lập tức đỏ bừng.
“Ai thèm chứ!” — cô nhỏ giọng đáp, nhưng tai ửng hồng đến tận cổ.
Cánh cửa phòng tắm khép , tiếng nước chảy rì rầm như kéo dài từng phút.
Cô sofa, lòng vẫn yên, trong đầu vang lên vô vàn suy nghĩ hỗn loạn.
Nếu tối nay cô tỉnh sớm, hậu quả sẽ dám tưởng tượng.
Chuyện ly hôn lẽ sẽ tan thành mây khói.
Ở phía khác của biệt thự, Phó Minh Thần về phòng, thấy bóng Giang Uyển Ngư , liền điên cuồng đập nát cả căn phòng.
Anh gào lên, giận dữ:
“Đáng chết! Cô chạy ?!”
Máu từ khớp tay rỉ , in lên gương vỡ. vẫn từ bỏ, khắp nơi tìm kiếm, cho đến khi đến gần khu phòng của Phó Lâm Châu, mới dừng .
Nơi đó là khu vực mà ngay cả cũng dám tùy tiện bước .
“Hắt xì!”
Giang Uyển Ngư co ro sofa, ngủ .
Cô lẩm bẩm:
“Chắc chắn là đang chửi …”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng , cửa kính trượt mở .
Phó Lâm Châu xuất hiện trong bộ áo choàng tắm đen, tay còn cầm khăn lau tóc, nước mỏng manh theo từng bước chân mà tỏa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-128-cho-co-o-lai-mot-dem.html.]
Giang Uyển Ngư vội cúi đầu, nắm chặt vạt áo, tim đập thình thịch.
Hơi thở của pha lẫn hương sữa tắm dịu mát, làn da ánh đèn như tỏa sáng, lạnh mà quyến rũ.
Cô đang định dậy, ngờ va .
Khoảnh khắc , cả hai đều khựng .
Phó Lâm Châu cúi đầu, ánh mắt đen sâu chạm mắt cô.
Khoảng cách gần đến mức cô thấy rõ tiếng tim đập.
Cảm giác ngột ngạt lan khắp khí.
Giang Uyển Ngư lập tức lùi , cố giữ bình tĩnh:
“Tôi… làm phiền Phó gia nữa, đây.”
Anh khẽ gật, ngang qua cô, xuống sofa, giọng nhàn nhạt:
“Em thì cứ .”
Cô hít sâu, nhanh về phía cửa.
đúng lúc , điện thoại của reo lên — là quản gia.
“Phó gia,” — giọng quản gia truyền đến, “hệ thống của biệt thự , Lão gia tử lệnh kiểm tra bộ trong đêm. Tạm thời ai .”
Nghe đến đó, bước chân Giang Uyển Ngư cứng .
Cô hiểu ngay — đây hẳn là chiêu của Phó Minh Thần, ngăn cho cô rời .
Phó Lâm Châu gác điện thoại, cô với vẻ lạnh nhạt:
“Sao còn ?”
Cô im lặng vài giây, cắn môi nhỏ:
“Phó gia, nếu ngài phiền… cho mượn sofa nghỉ tạm một đêm ?”
“Không thể.” — Anh đáp ngay, cần suy nghĩ.
Cô thoáng sững sờ, khuôn mặt ửng đỏ vì hổ.
Cô , trong mắt , việc ở giờ chỉ càng khiến hiểu lầm.
“Vậy… xin , làm phiền nữa.” — cô cúi đầu, định rời .
Ngay lúc , giọng trầm thấp vang lên phía :
Tiểu Hạ
“Sofa thì … giường, chia nửa.”
Giang Uyển Ngư sững , , đôi mắt mở to tin nổi:
“Ngài… gì cơ?”
Phó Lâm Châu đáp, chỉ khẽ liếc cô một cái, bình thản lưng phòng tắm nữa, như thể câu từng tồn tại.
Cô ngẩn ngơ giữa phòng, gương mặt vẫn đỏ bừng, tim đập hỗn loạn.
Dù hổ, nhưng ít nhất… đêm nay cô nơi an để ở .
Bên ngoài, Phó Minh Thần vẫn lục tung khắp biệt thự mà tìm tung tích cô.
Ngay cả hệ thống giám sát cũng phát hiện gì.
Nghe tin, Phó Nhan tức giận đến run :
“Con vịt đến miệng mà còn để bay mất! Minh Thần, con khiến tức c.h.ế.t mất thôi!”
Phó Minh Thần nghiến răng:
“Không , cô chạy một , chạy thứ hai.”