Trong căn phòng VIP sang trọng, Giang Tiểu Nhu tắm xong. Cô một chiếc váy ngủ gợi cảm, làn da trắng như sữa ẩn hiện lớp lụa mỏng, còn cố tình xịt thêm một vòng nước hoa, mùi hương nồng nàn đến mức khiến chính cô cũng say mê.
Cô mở cửa phòng tắm bước , thấy bóng dáng cao lớn đang ghế sofa, tim cô lập tức đập loạn.
Cô nhanh chóng chạy những bước nhỏ đến bên , gương mặt tràn đầy niềm phấn khích — tối nay, Phó Lâm Châu sẽ thuộc về cô!
“Phó gia.” Cô nũng nịu gọi, tiến gần, định ôm lấy .
Phó Lâm Châu bỗng dậy, khiến cô nhào hụt, ngã lên ghế sofa.
Anh xoay , giọng trầm bình tĩnh:
“Tối nay cô cứ nghỉ ngơi ở đây. Ngày mai sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Giang Tiểu Nhu ngẩn , giọng run run:
“Phó gia… ở cùng em ?”
“Tôi còn việc. Nghỉ sớm .” Nói xong, xoay rời khỏi phòng.
Tiểu Hạ
Cửa khép , chỉ còn mùi nước hoa nồng đậm vương trong khí.
Giang Tiểu Nhu thẫn thờ, mãi lâu mới hồn.
Cô tức giận ném chiếc gối ôm xuống đất, nghiến răng :
“Con vịt nấu chín còn bay mất !”
Dù Phó Lâm Châu ở , nhưng cô vẫn còn một màn kịch xem cho bằng !
Nghĩ đến điều gì đó, cô khoác áo ngoài, bước nhanh khỏi phòng, tự nhủ:
“Giờ chắc Phó Minh Thần cũng đến .”
Cô đến căn phòng giam Giang Uyển Ngư, áp tai cửa lắng .
Trong lòng cô đầy hứng khởi — Phó Minh Thần mà phát hiện Giang Uyển Ngư và Tư Chính ở chung phòng, nhất định sẽ nổi điên. Khi đó, Giang Uyển Ngư xem như mất hết danh dự, còn Phó Lâm Châu cũng sẽ khinh thường cô đến tận cùng.
… trong phòng im lặng đến kỳ lạ.
Giang Tiểu Nhu nghi hoặc, khẽ đẩy cửa — ngờ cửa mở dễ dàng.
Cô bước , căn phòng trống trơn.
“Người ?!” Cô sững , tức tối giậm chân.
lúc , cửa phòng phía “rầm” một tiếng đóng . Một hình cao lớn bất ngờ áp sát, lồng n.g.ự.c rắn chắc ập đến, bao trùm lấy cô.
Giang Tiểu Nhu sững sờ, mùi hương nam tính mạnh mẽ khiến tim cô đập thình thịch, thở dồn dập.
Trong ánh sáng mờ ảo, ai rõ mặt ai.
Người đàn ông khàn giọng, thở nóng rực tràn ngập bên tai cô. Đôi bàn tay to lớn vòng qua eo cô, chạm đến nơi mềm mại đầy cám dỗ.
Giang Tiểu Nhu rít khẽ một tiếng, mềm nhũn, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Cô kìm , dựa hẳn , cơ thể khát khao cuốn lấy.
Đôi môi mỏng của đàn ông trượt lên tai cô, hôn, cắn, l.i.ế.m nhẹ… khiến từng tế bào của cô run rẩy.
Không khí trong phòng dần trở nên nặng nề, dục vọng bủa vây, cả hai như cuốn làn sóng bản năng mãnh liệt.
Anh vuốt ve khắp cơ thể cô, ôm từ phía , nụ hôn nóng bỏng rơi khắp vai gáy, lửa trong lòng mỗi lúc một bùng lên.
Người đàn ông bế cô lên, đặt lên chiếc giường lớn, giọng khàn đục, pha lẫn thở gấp gáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-105-muon-bien-pho-lam-chau-thanh-nguoi-dan-ong-cua-co.html.]
“Tiểu Ngư… cuối cùng cũng sắp em . Anh ngoài , em thể đàn ông khác.”
Giang Tiểu Nhu giật , đôi mắt mở to kinh hãi.
Anh… gọi cô là Tiểu Ngư?
Trong khoảnh khắc đó, cô cứng đờ, nỗi hoảng sợ tràn ngập — đàn ông Phó Lâm Châu, mà là Phó Minh Thần!
—
Lúc , tại phòng nghỉ riêng khác.
Phó Lâm Châu bước , thấy Giang Uyển Ngư bàn, một tay chống đầu ngủ gật. Trước mặt cô là một chồng tài liệu dày đặc.
Anh khẽ sải bước đến gần, dáng vẻ mệt mỏi của cô, hàng mi dài khẽ cụp, đôi môi mím , nơi khóe mắt còn vương chút quầng thâm.
Ánh đèn vàng hắt xuống, khiến gương mặt cô càng thêm dịu dàng yên tĩnh.
Phó Lâm Châu cúi , như một lực vô hình dẫn dắt, tay khẽ đưa lên — chỉ cách khuôn mặt cô vài phân.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm làn da , lý trí kịp kéo dừng . Anh thu tay về, ánh mắt trầm xuống, xoay định .
Giang Uyển Ngư mơ màng tỉnh giấc, cảm nhận thở quen thuộc quanh . Cô ngẩng đầu, thấy bóng dáng cao lớn đang cửa sổ, ánh sáng đêm phản chiếu lên hình thẳng tắp .
Cô nhanh chóng dậy, giọng khẽ:
“Phó gia… ngài đến từ bao giờ ?”
Tối nay ở cùng Giang Tiểu Nhu ? Cô để rời ?
Phó Lâm Châu , ánh mắt sâu thấy đáy:
“Mệt thì về nghỉ . Không cần thức khuya như thế.”
Giang Uyển Ngư ngáp nhẹ, mỉm :
“Không , chỉ là tài liệu mỏi mắt thôi.”
Thực cô vốn định về sớm, nhưng Cao Tân giữ rằng Phó Lâm Châu bàn thêm chuyện công việc. Nghe , cô đành ở .
Phó Lâm Châu giọng lạnh nhạt:
“Về . Ngày mai bảo tổng giám đốc cô cử khác đến cũng .”
Nghe sự vui trong lời , Giang Uyển Ngư khẽ nắm chặt tay, nhẹ giọng:
“Phó gia, hôm nay khỏe, nên mới nhờ đồng nghiệp đến . Không cố ý .”
“Không cần giải thích.” Giọng trầm thấp, bình tĩnh mà lạnh lùng. “Đây cũng chẳng nơi cô nhất thiết mặt.”
Giang Uyển Ngư thoáng ngại ngùng, cúi đầu thu dọn tài liệu:
“Vậy làm phiền Phó gia nữa.”
Phó Lâm Châu khẽ ho mấy tiếng, cầm ly cà phê bên cạnh lên.
Thấy thế, Giang Uyển Ngư theo phản xạ rót cho một cốc nước ấm, đặt mặt:
“Bị cảm lạnh thì uống nước ấm hơn.”
Phó Lâm Châu cúi mắt ly nước.
Trên miệng cốc, vẫn còn vương vết son môi nhạt của cô…