Nguyễn Thanh Âm nhờ Lý Văn giúp giấu kín chuyện , còn thì chủ động tiếp nhận công việc của sếp bộ phận.
Trong cuộc họp nhóm, tiện miệng hỏi:
“Ê, sếp ? Sao cả ngày thấy Trưởng phòng Lâm?”
Lý Văn theo phản xạ sang Nguyễn Thanh Âm, khẽ đáp:
“Trưởng phòng Lâm gần đây sức khỏe , lẽ tạm thời thể đến ngân hàng.”
Câu dứt, cả phòng đều ngẩng đầu về phía Nguyễn Thanh Âm đang giữa bàn họp.
“Vậy kiểm tra cuối năm của bộ phận thì ?”
Cô bình tĩnh gõ chữ bàn phím, màn hình lớn đồng bộ hiển thị dòng chữ:
Trưởng phòng Lâm tình huống đặc biệt, sức khỏe . Từ hôm nay, sẽ tạm thời dẫn dắt thành kiểm tra cuối năm.
Mọi , ai cũng hiểu.
Không ai nghi ngờ năng lực của cô — thành tích lớn nhất ngân hàng năm nay, chính là do Nguyễn Thanh Âm mang về.
Dù quy trình đúng, nhưng hợp tình hợp lý.
Chẳng ai phản đối, cuộc họp nhanh chóng khép như gì bất thường.
Cô bận rộn suốt cả ngày, đầu óc căng như dây đàn.
Đến khi phòng làm việc chỉ còn cô, Nguyễn Thanh Âm mới xoa trán, khoác áo, xách túi xuống.
Ngân hàng Thăng Lợi vẫn sáng rực đèn, bộ phận thị trường bên cạnh còn đang cật lực chạy chỉ tiêu.
Những nhân viên tóc rối, mắt thâm, ly cà phê chồng chất — ai cũng vùi đầu màn hình, trong một tòa nhà yên tĩnh mà nặng nề.
Cô do dự vài giây, từ bỏ ý định tự lái xe, kéo chặt áo khoác, chờ taxi ở ngã tư.
Tám giờ tối, khu trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn.
Không khí Tết tràn ngập, đèn lồng đỏ treo đầy hai bên phố, cửa hàng dán hoa trang trí.
Người qua vội vàng, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng — tách biệt hẳn với sự náo nhiệt ngoài .
Ứng dụng gọi xe báo tài xế nhận đơn, cách cô bảy trăm mét.
Cô dậm chân trong gió lạnh, chờ rụt .
Đột nhiên, một chiếc Bentley màu đen dừng sát lề.
Đèn pha sáng chói khiến cô nheo mắt.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, khuôn mặt nghiêng quen thuộc hiện trong ánh sáng vàng: sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, đôi kính gọng vàng lạnh lùng phản chiếu ánh đèn.
Cánh tay của Hạ Tứ bó bột bằng nẹp y tế xanh, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát vẻ kiêu ngạo tự nhiên.
Anh mím môi, giọng khàn khàn mà trầm tĩnh:
“Lên xe.”
Tóc dài của Nguyễn Thanh Âm gió thổi tung, tim cô đập loạn nhịp.
Cô chần chừ vài giây, cúi lên xe.
“Sao ?” — giọng bình thản, nghiêng đầu cô.
Nguyễn Thanh Âm cúi thấp đầu, tránh ánh mắt , vô thức siết chặt nắm tay.
“Visa của em làm xong . Vé máy bay cũng đặt xong. Thứ Ba tuần .”
Hạ Tứ ngả lưng ghế, tay trái chạm chiếc hộp nhung xanh trong túi áo, lưỡng lự nên tặng .
Nguyễn Thanh Âm vẫn im lặng.
Anh khẽ nhíu mày, giọng dần lạnh :
“Kỳ nghỉ phép năm của em bắt đầu khi nào?”
Cô lấy điện thoại, gõ lên phần ghi chú:
Tôi định nghỉ phép sớm. Cuối năm ngân hàng bận, kiểm tra bộ phận xong.
Hạ Tứ xong, sắc mặt trầm xuống, giọng cho phép phản bác:
“Điều đó liên quan gì đến em? Vé máy bay Mỹ đặt, lịch kiểm tra cũng sắp xếp xong. Em chỉ cần .”
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu, bướng bỉnh.
Tôi thể . Lùi ? — cô gõ thêm.
Anh bật lạnh, nghiêng đầu:
“Nguyễn Thanh Âm, em nghĩ rảnh để cho em đùa ?
Em vị bác sĩ khó hẹn đến mức nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-84-co-ay-choc-gian-anh-roi.html.]
Giọng càng càng sắc.
Anh rút tay khỏi túi, chiếc hộp nhung trong lòng bàn tay vẫn còn ấm.
Tài xế Lưu ho nhẹ, liếc cô qua gương chiếu hậu, khẽ lắc đầu hiệu.
Cô mím môi, ánh mắt khẩn thiết.
Cắn môi thật mạnh, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy cổ tay .
Hạ Tứ cô, ánh mắt tối :
“Hối hận ?”
Cô lắc đầu, đầu ngón tay lạnh buốt run run, gõ một dòng khác:
Lần xem như thất hứa, nhưng thật sự thể .
Hạ Tứ bật , nhưng giọng lạnh như băng:
“Liên hệ bác sĩ là để chữa cho em. Em nên cầu xin , chứ cầu xin em.”
Lời như d.a.o khứa lòng.
Cô im lặng, cảm giác nặng nề lan từng chút.
Anh đúng — chuyến là cơ hội cô từng dám mơ tới.
Nhờ , cuộc đời cô đổi. lẽ… cô vẫn đủ.
Xe rẽ biệt thự Yến Tây.
Hạ Tứ thêm, chỉ lạnh lùng đó, còn tài xế cũng dám thở mạnh.
Nguyễn Thanh Âm hiểu ý, xách túi bước xuống xe. Gió lạnh ập đến khiến cô rùng .
“Nguyễn Thanh Âm,” — giọng vọng , lạnh đến mức chứa cảm xúc,
“Tôi cho em cơ hội . Là em trân trọng.”
Xe phóng , để cô một giữa đêm lạnh.
Trong biệt thự tĩnh lặng, bàn ăn vẫn bày sáu món nóng hổi.
Trên bàn đặt tờ giấy tay của dì La:
Phu nhân, Tổng giám đốc Hạ tuần cô nước ngoài, cho nghỉ phép Tết. Tôi mang mèo , Tết sẽ ! Chúc hai vị năm mới vui vẻ!
Nguyễn Thanh Âm khẽ — nụ mệt mỏi và chua xót.
Cô xuống bàn ăn những món tinh tế mà chẳng còn chút khẩu vị, lặng lẽ xách túi lên lầu.
Cô mở vòi nước, để nước nóng tràn đầy bồn, định thư giãn một lát.
nước mờ ảo, cùng cơn mệt mỏi dày đặc khiến cô lúc nào .
Đến nửa đêm, nước lạnh, cô mới giật tỉnh , run rẩy dậy.
Da tay chân nhăn nheo trắng bệch, trán nóng rực.
Cô lau , quấn chăn kín mít, nhưng vẫn run lên từng đợt.
Không còn sức để rót nước, cô mò trong ngăn kéo tìm viên thuốc hạ sốt, nuốt khan ngã xuống giường.
Ý thức mơ hồ dần tắt.
Khi chuông báo thức reo, trời sáng rõ.
Nguyễn Thanh Âm mệt mỏi mở mắt, đau nhức, cố gắng gượng dậy rửa mặt, đồ, từng động tác nặng như dính chì.
Cô khỏi biệt thự.
Trên lề đường, đúng lúc một chiếc taxi trả khách.
Người tài xế vẻ quen, cô vài giây.
Truyện nhà Xua Xim
“Chào cô, ?” — lái xe bằng giọng Bắc Kinh chuẩn.
Nguyễn Thanh Âm mở điện thoại, gõ địa chỉ Ngân hàng Thăng Lợi, đưa cho xem.
Đối phương sững , “À… , lên xe .”
Cô ghế , trán nóng bừng, bụng rỗng.
Không ăn sáng, thuốc, chỉ cơn sốt âm ỉ hành hạ.
Dọc hành lang ngân hàng, những ánh mắt ngạc nhiên bám theo.
Cô điện thoại, xác nhận — mặt mộc, khẩu trang, gì đặc biệt.
Cô tự trấn an, chắc …
chính lúc , một tin nhắn mới bật sáng màn hình.
Tên gửi — Hạ Tứ.