Hạ Tứ lười biếng dựa lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần:
“Em sợ gì? Pháp luật thừa nhận em, thừa nhận cô . Địa vị chính thất là do bà nội công nhận — khác thể lay chuyển.”
Trong chốc lát, Nguyễn Thanh Âm phân biệt câu đó là trấn an mỉa mai.
Cô khẽ cắn môi, buồn bã ngoài cửa sổ xe.
Biệt thự sáng đèn. Hai đôi dép bông đặt ngay ngắn trong tiền sảnh, mùi thức ăn thoang thoảng trong khí.
Cảnh tượng tạo nên ảo giác về một cuộc sống yên bình.
“Dì La sẽ phụ trách bữa ăn và dọn dẹp. Em làm quen dần .”
Nói xong, Hạ Tứ lên lầu, bỏ cô một .
“Phu nhân, cơm nước xong , cô rửa tay ăn cơm .”
Nguyễn Thanh Âm ngoan ngoãn gật đầu.
Các món ăn bàn đều là món cô thích — Dì La mới đến, nhưng rõ ràng tìm hiểu .
“Phu nhân, cần mời xuống ăn ?”
Nguyễn Thanh Âm nghiêng đầu nghĩ một lát lắc đầu, làm ký hiệu: 【Không cần, đói.】
Cái đàn ông đó — ngày nào cũng đủ no để rỗi việc gây sự, cô mới chẳng cùng bàn.
Trên tầng hai, Hạ Tứ màn hình máy tính, chân vắt chéo.
Trong khung hình giám sát, Nguyễn Thanh Âm đang làm ngôn ngữ ký hiệu.
Anh động tác của cô, dịch từng chữ:
“Không… cần… … đói.”
Khóe môi khẽ nhếch, bật vì tức.
Bà nội còn bảo cô ngoan ngoãn — ngoan ở chỗ nào chứ?
Anh bật dậy, sải bước xuống lầu.
Nguyễn Thanh Âm đang cúi đầu ăn, thấy xuất hiện thì khẽ sững . Dì La nhanh nhẹn bày thêm chén đũa.
Hạ Tứ xuống, thản nhiên gắp cơm, cử chỉ ung dung như đang ở nhà hàng sang trọng.
Nguyễn Thanh Âm khẽ cắn đũa, len lén .
Cô gắp một miếng khoai mỡ xào, cũng gắp theo.
Cô gắp cá sốt chua ngọt, cũng gắp món .
Cô kinh ngạc — hề thích vị chua ngọt.
Anh … đang bắt chước cô ?
Nguyễn Thanh Âm nửa tin nửa ngờ, gắp thử miếng thịt xào ớt.
Chưa kịp nuốt, cũng giơ đũa theo hướng đó.
“Khụ, khụ…”
Hai gần như đồng thời biến sắc.
Hạ Tứ ho khan liên tục, còn cô cay đến đỏ mắt, chạy đến tủ lạnh lấy sữa.
Dì La động, ló đầu :
“Sao ?”
Da Hạ Tứ trắng, giờ đỏ bừng:
“Món cay quá, đừng làm nữa.”
Dì La ngẩn — thực đơn là do đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-35-dem-tan-hon.html.]
Tiên sinh ăn cay, nhưng hơn nửa món đều ớt.
Khẩu vị … rõ ràng là của phu nhân.
Bà khẽ gật, hiểu , im lặng dọn bàn.
Sau bữa tối, Hạ Tứ nhạt một câu “Tôi ăn xong ” lên lầu.
Nguyễn Thanh Âm cũng dậy, ký hiệu với Dì La: 【Tôi cũng ăn xong, phiền Dì dọn nhé.】
Theo quy tắc bất thành văn, mười giờ tối, Dì La sẽ ở trong phòng riêng — nhường gian cho đôi “vợ chồng mới cưới”.
Cô tắm xong, tóc còn ướt, bước tiếng chuyện trong phòng.
Hạ Tứ mặc áo choàng ngủ xanh đậm, lưng về phía cửa, tiếng Pháp. Cô hiểu.
Họ vốn ngủ riêng, nhưng cô rõ: đàn ông bao giờ là thể kiềm chế.
Truyện nhà Xua Xim
Dường như cảm nhận ánh phía , dừng cuộc gọi, xoay .
Ánh đèn mờ phản chiếu gương mặt điển trai, ánh sáng thành phố ngoài cửa sổ rực rỡ.
Ánh mắt lướt qua cô — mái tóc ướt, váy ngủ mềm, làn da trắng.
Yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp:
“Lại đây.”
Nguyễn Thanh Âm do dự, bước từng bước chậm rãi.
Tiếng dép bông ma sát sàn gỗ vang khe khẽ, hòa cùng nhịp tim đang đập loạn.
Ngón tay luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng ôm lòng, cằm chạm cổ cô, giọng khàn khàn:
“Sao sấy tóc? Sẽ cảm.”
Câu dịu dàng đến lạ.
Giọng như dòng điện mảnh, lan dọc sống lưng cô — tê dại, yếu mềm.
Những giọt nước từ tóc cô rơi xuống n.g.ự.c , để vệt lạnh.
Anh nắm tay cô, kéo về phía phòng tắm.
“Muốn để ướt thế mà ngủ ?”
Giọng cho phép phản kháng.
Cô đỏ mặt, ngoan ngoãn theo.
Hơi nước ấm dần lan tỏa.
Anh lấy máy sấy, luồn tay qua tóc cô. Trong tiếng gió ấm rì rào, hai ánh mắt vô tình chạm trong gương.
Nguyễn Thanh Âm ngẩn .
Ánh mắt tối dịu, pha chút si mê — như đang thứ quý giá nhất thế gian.
Máy sấy dừng .
Một tay chống lên tường, ép cô góc gương.
Môi chạm nhẹ, dần trượt xuống…
Từ vành tai, cổ, đến xương quai xanh.
Cô nhắm mắt, hàng mi run khẽ.
“Đau ?”
Giọng khàn đặc, cắn nhẹ nơi da thịt.
Trong gương, hình ảnh hai đan xen — một cô gái nhỏ nhắn run rẩy, một đàn ông cao lớn tràn đầy chiếm hữu.
Hạ Tứ cúi xuống, ngón tay khẽ trượt — móc nhẹ dây áo ngủ của cô.