Bãi biển mênh m.ô.n.g vô tận, nắng chiều trải dài như tơ mật. Nguyễn Thanh Âm giẫm một chân lên cát mềm, da thịt mỏng manh nắng hắt , rát đến nhói.
Cô liếc sang, thấy một vệt đỏ rực nổi bật ghế dài gần đó.
Vừa bước đến gần, Lý Văn bật dậy khỏi ghế, tháo kính râm, vẫy tay hét lớn:
“Thanh Âm! Ở đây !”
“Chậc, hôm nay cô xinh quá trời luôn! mà…” Lý Văn tặc lưỡi, vòng quanh cô đánh giá, “Có gì đó sai sai.”
Cô bất ngờ vỗ nhẹ lưng Nguyễn Thanh Âm, giọng lệnh:
“Cởi cái áo khoác ngoài nhàu nhĩ , thẳng lưng lên! Tự tin nào!”
Nguyễn Thanh Âm giật kịp phản ứng, Lý Văn nhanh tay tước mất chiếc áo voan ngoài.
Ánh nắng chiếu lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, chiếc váy bơi màu xanh dương càng tôn lên những đường cong mềm mại, quyến rũ đến chói mắt.
Mái tóc đen dài như tảo biển, buông xõa tự nhiên đến thắt lưng, khẽ lấp lánh trong nắng. Vai cô mảnh, cổ thon dài, mỗi đường nét đều mang vẻ thanh tao mà gợi cảm.
Trên gương mặt trang điểm tinh tế, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt và sống mũi như điểm nhấn, khiến cô thêm vài phần phong tình.
Dù , một lớp hồng mỏng lan lên má. Nguyễn Thanh Âm vẫn quen với việc mặc hở giữa ban ngày thế .
Ban đầu, cô chỉ mặc ngoài để… chọc giận Hạ Tứ.
Dù gì thì khi ngoài cô vẫn khoác áo che kín, cũng chẳng . Về phòng cởi cho “tức chơi” một chút — ý định là thế.
Lý Văn chịu tha, dứt khoát lột luôn áo khoác ngoài của cô.
Chiếc váy bơi liền mỏng tang màu xanh, với Nguyễn Thanh Âm mà , chẳng khác gì mặc gì.
Cô chỉ tìm một cái hố cát để chui xuống.
Lý Văn để cô trốn. Cô kéo tay Nguyễn Thanh Âm thẳng khu bờ biển đông .
Khác với Thanh Âm, Lý Văn tự tin như một con công sặc sỡ, ngẩng cao đầu trong bộ bikini đỏ rực, đường cong hảo khiến ít ánh mắt dõi theo.
Trên bãi cát, từng nhóm lướt sóng, tắm nắng, vui . Khi hai ngang, vài gã đàn ông còn huýt sáo:
“Người ! Muốn học lướt sóng ? Tôi dạy cho!”
Lý Văn hích nhẹ khuỷu tay Nguyễn Thanh Âm, thì thầm:
“Nhìn kìa, phía lai siêu đang em đó. Nhìn suốt từ nãy tới giờ luôn!”
Nguyễn Thanh Âm thoáng ngẩng đầu — quả thật một đàn ông lai tóc vàng, mắt xanh, ánh mắt nóng bỏng như săn mồi.
Anh chỉ mặc chiếc quần bơi đen bó sát, sóng lớn bất ngờ ập đến, nuốt chửng cả .
“Trời ơi, chúng nên gọi cứu hộ ?” Nguyễn Thanh Âm hốt hoảng.
chỉ vài giây , con sóng tan , đàn ông vẫn bình yên dậy.
Nước biển chảy dọc theo mái tóc vàng ướt sũng, vẫn bình tĩnh, ánh mắt rời Nguyễn Thanh Âm dù chỉ một giây.
Cô lập tức rụt , kéo tay Lý Văn, lắc đầu lia lịa.
kịp xa, đàn ông bước đến, chặn đường họ.
“Người , cô độc ? Cho xin thông tin liên lạc nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-316-anh-ay-la-vua-giam.html.]
Nguyễn Thanh Âm lùi nửa bước, kịp đáp thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc thấp thoáng nơi xa, tim cô đập mạnh.
“Xin , tiện.”
Cô vội kéo Lý Văn rời , dám đầu .
Đi một đoạn, Lý Văn vẫn tiếc nuối:
“Cả bãi biển bao nhiêu ánh mắt dán em, đưa tình mặt, mà em thì cứ trốn như gặp cọp. Thiệt uổng sắc trời cho!”
Nguyễn Thanh Âm chỉ khổ, tâm trí bay nơi khác.
Cô đảo mắt tìm quanh, bóng dáng quen thuộc thấy nữa. Chẳng lẽ nhầm ?
Đang mải nghĩ, cô nhét tay một trái dừa tươi.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Tiêu Vũ — trẻ tuổi, má ửng đỏ, gãi đầu lúng túng.
“Dừa tươi, đặc sản ở đây…”
Lý Văn khẽ, hiệu. Tiêu Vũ liền đưa thêm một trái cho cô.
“Trưởng phòng Nguyễn… hôm nay chị mặc… lắm!”
Lý Văn bật , cố tình hỏi:
“Thế còn ?”
Tiêu Vũ lắp bắp, mặt đỏ gay:
“Đẹp… ai cũng ạ.”
Nói xong, gần như chạy trốn.
Lý Văn nghiêng ngả:
Truyện nhà Xua Xim
“Thằng nhóc nhát thật. Khen em là thật lòng, còn khen chị là cho lệ thôi.”
Nguyễn Thanh Âm bất lực:
“Chị đừng chọc nữa, với cả… đừng mấy lời đó mặt em. Chị đấy, thích ghen, em gây chuyện.”
“Ha! Nói đến chuyện mới vui.” Lý Văn dài ô che nắng, hứng khởi tám chuyện.
“Thanh Âm, nếu Hạ tổng mà thấy em mặc thế , chắc nổi bão mất. Không đơn giản là ghen , khi còn bế thẳng em về phòng!”
“Anh … chắc …” Giọng cô nhỏ dần, nhưng rõ ràng thiếu tự tin.
Dù đây là hoạt động nội bộ của ngân hàng, Hạ Tứ thể xuất hiện ở những nơi như thế .
“Không chắc .” Lý Văn nhướng mày, “Chị thấy bóng của đoàn khách hạng S , mà Hạ tổng cũng cùng. Không lúc thấy em, vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ?”
Nguyễn Thanh Âm sững , mặt đỏ bừng. Cô bắt đầu tìm áo khoác trong hoảng loạn.
Cô rõ — lời “chắc chắn” chỉ là mạnh miệng.
Tính chiếm hữu của Hạ Tứ, cô trải nghiệm quá rõ.
Lần chỉ vì chọc bằng câu đùa vô hại rằng “ em mẫu trẻ ở Hàng Châu”, cô suýt nữa xuống nổi giường mấy ngày.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Thanh Âm hốt hoảng túm lấy chiếc khăn tắm, vội vàng quấn lên . Trong lòng chỉ còn một ý nghĩ — chạy về khách sạn khi “vua giấm” thật sự xuất hiện.