Chu Đình mặc áo len cổ cao màu đen bên trong, dáng vẻ nhàn nhã dựa khung cửa. Trong tay là bó hoa hồng đỏ rực, buông thõng bên hông.
Khóe môi cong lên, nụ mang đầy ẩn ý. Ôm hoa tiến đến mặt hai , rút một tay khỏi túi quần, chìa :
“Lâu gặp, Tứ ca.”
Hạ Tứ lạnh mặt, chỉ liếc , nhưng hề ý bắt tay. Ánh mắt dừng nơi bó hoa hồng, giọng trầm thấp vang lên:
“ là lâu gặp.”
Chu Đình chẳng hề bực bội, chỉ nhạt, đưa ánh mắt về phía Kiều Thiến. Ngón trỏ khẽ lướt qua má cô một cách suồng sã.
Kiều Thiến theo bản năng nghiêng tránh, bước loạng choạng đôi giày cao gót. Hạ Tứ phản ứng nhanh, đưa tay đỡ eo cô.
Hai vô tình tạo thành một tư thế mật. Chu Đình bật lớn, tiếng vang vọng khắp hành lang. Vẫn như — chẳng khác nào một kẻ điên.
Hạ Tứ siết chặt cánh tay, đỡ Kiều Thiến thẳng. Ánh mắt sắc lạnh, giọng khàn khàn nhưng tràn đầy uy lực:
“Đủ trò ?”
“Tứ ca, làm trò gì ?” – Chu Đình nhún vai, nụ nhạt nhoà giữa thiện và ác. – “Cô Kiều xinh diễn giỏi, thích cô , nên tặng bó hoa chúc cô mắt suôn sẻ thôi.”
Anh đưa bó hoa đến n.g.ự.c Kiều Thiến, giơ tay như giới thiệu:
“Chu Đình. Cô Kiều, còn nhớ ?”
Cái tên khiến Kiều Thiến cứng đờ. Cô lùi vài bước, bó hoa trong tay rơi xuống sàn, cánh hoa đỏ tươi tung như máu. Giữa đó, một tấm ảnh trượt , lộ rõ hình phụ nữ gần như khỏa .
Trên ảnh, cô gái ép sấp mặt bàn kính, quần áo rách nát, xung quanh là hai đàn ông ngoại quốc đang giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
Chu Đình cúi nhặt tấm ảnh lên, phủi nhẹ bụi, giơ mặt cô.
“Cô Kiều đúng là dễ quên chuyện cũ thật. Vậy cô còn nhớ con rắn ráo đen mạ vàng trong ngăn bàn hồi cấp ba ? Là đặt đấy. À, còn cô nhốt trong nhà vệ sinh, tạt nước bẩn từ đầu xuống buổi biểu diễn — món quà đặc biệt của đấy.”
Nụ của vẫn vô hại, chiếc răng khểnh sáng lấp lánh, càng khiến ánh thêm phần tàn nhẫn.
“Còn tấm ảnh nữa, cô Kiều ở Pháp thật khiến mở mang. Khuôn mặt ngây thơ mà cách quyến rũ đến thế.”
Mặt Kiều Thiến tái nhợt. Cô tấm ảnh, nỗi sợ dâng lên từ tận đáy lòng, đôi tay run rẩy, lòng bàn tay siết chặt đến mức chiếc nhẫn kim cương bạch kim cấn sâu da.
Hạ Tứ sắc mặt trầm như nước, kéo cô lưng.
“Mày làm gì?” – giọng lạnh lùng vang lên.
“Tứ ca, và cô chia tay , đừng bá đạo như thế.” – Chu Đình giơ tấm ảnh, giọng mỉa mai – “Anh vì cô mà cãi cả gia đình, vượt nửa vòng trái đất sang Pháp, tận mắt thấy cô ăn mặc thế phục vụ đám nước ngoài. Cảm giác thế nào hả?”
Những vết thương cũ xé toạc, từng ký ức tồi tệ ùa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-145-su-tra-thu-cua-chu-dinh.html.]
Năm đó, để đổi lấy cơ hội, Kiều Thiến tham dự buổi tiệc riêng do ông chủ nhà hát Pháp tổ chức. Cô mặc váy hở vai, chỉ nghĩ sẽ tiếp rượu xã giao, nhưng bọn đàn ông ngoại quốc đó giở trò sàm sỡ.
Cô nổi giận, tát thẳng mặt đối phương. Chưa kịp phản ứng, bọn chúng đè cô xuống bàn kính, tay chân thô bạo...
Hạ Tứ xông , đánh ngã đám vệ sĩ, m.á.u nơi khóe miệng vẫn kịp lau, vung ghế đập thẳng xuống bọn , bế cô rời .
Ngay hôm đó, thu dọn hành lý, bình tĩnh lời chia tay.
Khi Kiều Thiến quỳ gối xin , nước mắt đầm đìa, nhưng Hạ Tứ vẫn dứt khoát kéo vali rời . Cô tưởng chỉ giận, rằng họ sẽ làm lành như .
Yêu bảy năm, từng cãi vã ít, nhưng bao giờ “chia tay” thật sự. Vậy mà đó, rời thật — lên thẳng taxi sân bay.
Truyện nhà Xua Xim
Cô chạy theo, níu giữ chút tàn dư của tình cảm, nhưng chỉ tin... kết hôn.
Tấm ảnh trong tay Chu Đình như lưỡi d.a.o bén, đ.â.m sâu tim cô. Chuyện nhục nhã nhất đời lôi giữa ban ngày.
Chu Đình nâng tấm ảnh, giọng điệu lạnh lùng:
“Tứ ca, kết hôn mà cho gặp chị dâu. Giấu kỹ thế, chắc là đại mỹ nhân mới khiến vội vàng như .”
Hắn tiến lên, cẩn thận nhét tấm ảnh túi áo vest của Hạ Tứ.
“Quà gặp mặt thôi.” – Chu Đình khẽ , hạ giọng chỉ để hai – “Anh nợ một cái chân, để cô Kiều trả nợ ? Hay... mang chị dâu đến đây, sẽ chăm sóc.”
Gân xanh trán Hạ Tứ giật mạnh. Anh túm cổ áo Chu Đình, giọng khàn đặc:
“Mày thử động họ xem. Tao cho mày lắp thêm cái chân giả nữa.”
“Cô ?” – Chu Đình nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia hận thù. – “Là chị dâu từng xuất hiện , là cô Kiều xinh như hoa?”
Tim Hạ Tứ chùng xuống. Anh hiểu rõ, Chu Đình đoán điểm yếu của .
“Mày yêu phụ nữ mày cưới.” – Chu Đình cố tình nhấn từng chữ, giọng lạnh – “Không lấy một tin đồn, chứng tỏ cô thuộc giới . Anh vẫn quan tâm đến cô Kiều như cũ — bảy năm tình cảm mà, dễ gì quên.”
Hắn trả thù — vì cái chân mất năm xưa.
Hắn từng thích Kiều Thiến, chỉ vì cô là của Hạ Tứ, nên mới cố tình hủy hoại cô.
Hạ Tứ thấy đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh ướt dọc sống lưng. Anh từ từ buông cổ áo Chu Đình, cố giữ bình tĩnh, dám thêm nửa lời.
Chu Đình sự tồn tại của Nguyễn Thanh Âm ?
Anh hỏi, nhưng sợ chính sự quan tâm đó sẽ khiến cô liên lụy.
Nếu Chu Đình nhằm Kiều Thiến chỉ để trả thù , thì Nguyễn Thanh Âm càng che giấu kỹ lưỡng.
Ánh mắt Hạ Tứ lạnh hẳn. Trước mặt , Chu Đình vẫn , nhưng trong đôi mắt , chẳng còn chút nhân tính nào.
“Tứ ca, chờ lâu .” – Chu Đình vuốt cổ áo, cúi nhặt bó hoa rơi đất, nhẹ nhàng đưa về phía Kiều Thiến, giọng nhàn nhạt đầy ẩn ý. – “Duyên phận của chúng ... e là dứt , cô Kiều.”