Hồ Lương nhanh chóng Tùy Phong giải tới.
Hắn vốn là kẻ ăn , cả ngày lêu lổng ở kinh thành, chuyên chạy vặt cho khác, nịnh nọt các quý nhân để kiếm chút bạc lẻ sống qua ngày.
Hắn cái kín miệng, hề nhiều lời, chỉ cần nhận tiền thì làm việc thỏa nên dần dần ít thuê làm việc cho ví dụ như chuyển thư tình cho các vị công tử.
Đêm qua đang ngủ say thì lôi khỏi giường như lôi một con gà, đó nhốt một gian phòng tối tăm thấy ánh mặt trời.
Đến sáng nay mới bắt chính là vị Nhiếp Chính vương chuyên “xét nhà bắt ” gần đây ở kinh thành. Hắn sợ đến nỗi suýt ngất .
Giờ Tùy Phong giải tới, ngẩng lên thì thấy một đeo mặt nạ quỷ sắc lạnh. Hắn run lẩy bẩy, vội dập đầu: “Nhiếp… Nhiếp chính vương tại thượng, tiểu nhân tuy là kẻ lưu manh nhưng từng làm việc gì táng tận lương tâm! Xin vương gia minh giám!”
Quân Cửu Thần khẽ liếc Tống Dịch về phía Hồ Lương, cất giọng: “Ngươi cần sợ, bổn vương cho mời ngươi tới chỉ hỏi mấy câu mà thôi. Ngươi cứ thành thật trả lời là .”
Hồ Lương khổ sở thầm kêu gào: kiểu mời như ?
chỉ hỏi mấy câu chứ xét nhà thì cũng dần bình tĩnh , vội gật đầu tỏ rõ thành ý: “Xin vương gia cứ hỏi, tiểu nhân nhất định gì nấy, tuyệt đối dám giấu diếm!”
“Được. Bổn vương hỏi ngươi, hai mươi mấy ngày , sai ngươi chuyển một phong thư bí ẩn đến tướng phủ ?”
Hồ Lương thì vờ suy nghĩ thật kỹ nhanh chóng gật đầu đáp: “Bẩm vương gia, quả thật chuyện !”
Chuyện liên quan đến tính mạng dám giấu diếm?
lập tức nhận gì đó, vội phủi sạch quan hệ: “ mà, vương gia minh giám, tiểu nhân ở kinh thành vốn chỉ mấy công tử, thiếu gia chạy những việc mà đám gia nhân cận tiện làm.”
“Lần đó tiểu nhân cũng chỉ nhận tiền của một vị cô nương để gửi thư tới gác cổng của tướng phủ mà thôi.”
“Ngoài , tiểu nhân gì!”
Hồng Thường Hồ Lương nhắc đến , dù hôm đó cẩn thận để thấy mặt nhưng vẫn thấy bất an, tim đập thình thịch.
Giọng trầm của Quân Cửu Thần vang lên: “Nói ngươi phận kẻ nhờ ngươi gửi thư cũng như nội dung thư ?”
Hồ Lương chắc nịch: “ ! Tuy tiểu nhân ngay thẳng, nhưng cũng nguyên tắc: cái gì nên xem, nên hỏi tuyệt đối bao giờ tìm hiểu.”
“Cũng vì mới chịu giao việc cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng kiếm sống dựa đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-57-buc-thu.html.]
“Tiểu nhân tuyệt đối dám lừa dối vương gia!”
Quân Cửu Thần thấy Hồ Lương toát mồ hôi lạnh thì hỏi thêm mà sang Tống Dịch: “Tống tướng thấy thế nào?”
Tống Dịch thấy Hồ Lương năng rành mạch giống như đang dối thì khỏi nhíu mày liếc sang Phúc bá. Ông đúng là từng nhận lá thư nào như .
“Phúc bá, gọi gác cổng đến đây hỏi cho rõ ràng!”
Phúc bá bên cạnh chợt nhớ điều gì. Nhiếp Chính vương mang cả đưa thư đến đây rõ ràng chuẩn ? Dù mục đích gì thì cũng thể phủ nhận sự tồn tại của lá thư nữa. Ông vội đáp: “Tướng gia, cần gọi ạ. Vừa thấy tên Hồ Lương thì lão nô mới sực nhớ đúng là chuyện như .”
“Khi ngài đang bệnh nặng liệt giường, hầu thấy Hồ Lương chỉ là một tên lưu manh nên tạm giao thư cho Văn di nương và Tam tiểu thư.”
Quân Cửu Thần dường như điều gì thú vị, ung dung Tống Dịch: “ là khéo thật, Tống tướng gì ?”
“ giờ xác nhận là bức thư đó, là mời nữ quyến quý phủ mang thư cho cùng xem? Như cũng minh chứng sự trong sạch của Tống tướng.”
“Nếu quả thật Tống tướng thư từ qua ai đó thể cho ngoài … cũng thể cần giao , hoặc lấy đại một bức giả qua mắt bổn vương.”
“ bổn vương xin khuyên Tống tướng, nếu điều tra bức thư tất nhiên cách phân biệt thật giả.”
“Tống tướng… nên nghĩ kỹ hãy làm.”
Tống Dịch thật sự ngờ đúng là một lá thư như thế.
Ông cũng ngạc nhiên vì Quân Cửu Thần chuyện .
Hắn dám mua cả phủ sát vách tướng phủ, thì sai giám sát cũng là bình thường?
Ông chỉ thắc mắc chắc chắn lá thư vấn đề, còn làm ầm lên đến đây chất vấn như thế?
Hay là… chuyện vốn là mưu kế do sắp đặt?
Nếu quả thật sai ngụy tạo mật thư của Mạc Bắc, ăn cắp la làng, dùng nó mà định tội … thì thủ đoạn cũng quá lộ liễu thô thiển .
Tống Dịch nghĩ thì nén nghi ngờ sang Phúc bá: “Nếu Nhiếp chính vương thì ngươi hỏi Văn di nương mang lá thư tới.”
“Nếu quả thật cái gọi là ‘mật thư Mạc Bắc” thì xem như vương gia chẳng phí công đến đây một chuyến hôm nay.”
“Dạ, lão gia!”