7
Tan học.
Tôi lặng lẽ cõng cuốn sách Văn hôm nay mới học, về phía chỗ dựng xe.
Cúi mở khóa.
Vừa mới đẩy xe một đoạn, liền bắt gặp Kỳ Thần.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôi do dự vài giây, mắt đảo một vòng thật khéo léo, định giả vờ như thấy .
bên cạnh bỗng vang lên một giọng quen quen:
“Lại đây.”
Nghe giọng… hình như là thật.
Tôi chỉ dám lén liếc bằng khóe mắt – vặn đụng ánh của .
Kỳ Thần nhẹ, vẫy tay với , nhắc :
“Lại đây.”
…… Tôi nhát gan như , đành dắt xe qua.
Bên cạnh Kỳ Thần là một chiếc xe đạp địa hình màu lam . mà… bánh xẹp lép.
Anh nhướng mày, chỉ chiếc xe đạp: “Bánh xe xì .”
“Tôi làm!”
Tôi tưởng truy hỏi trách nhiệm, vội vàng thanh minh.
“Ừ, .” Anh , nghênh sáng chiều tà, đôi mắt ráng hoàng hôn lấp lánh rực rỡ.
“Cho nên, giúp một chút. Đưa về nhà.”
Câu đó… là Kỳ Thần với .
Tôi nhất thời phản ứng kịp, “… Không đáng con trai chở con gái ?”
Trong phim truyền hình đều diễn thế còn gì.
Kỳ Thần đến sáng lóa: “Ai chở ai mà chẳng như .”
Nói , đến xe đạp của , chân dài nhấc một cái, luôn lên yên .
…… Tôi mà nước mắt.
Tôi từ chối, nhưng sợ đánh .
Cuối cùng chỉ đành chịu đựng ánh mắt như đang xem kịch của mấy bạn học xung quanh, cắn răng trèo lên xe.
Mà…
Anh cũng nặng thật.
Kỳ Thần mập, chỉ là cao quá mức. Ngồi yên xe , nặng đến mức xe chầm chậm lết từng mét.
Anh bảo chúng “tiện đường”, nhưng thực tế là — đạp gần nửa đường về phía nhà , mới phát hiện…
Nhà ở trong khu “Lan Nguyệt Loan”.
Khu biệt thự nổi tiếng trong thành phố, mà còn ngược hẳn hướng với nhà .
Nói cách khác, đang chơi đấy, đúng ?
Tôi dừng xe, thở , đang định khéo léo lên án vài câu, thì Kỳ Thần nhảy xuống xe.
Anh liếc một cái, đó cưỡi lên xe .
“Lên .”
“Hả?”
Tôi chằm chằm cái yên xe, lời định nghẹn ở cổ họng, phun nửa câu.
Chúng thật sự… thiết gì.
Liên hệ duy nhất giữa hai đứa chắc là em trai kiếm chuyện với , cuối cùng đạp một cú mông.
còn đang loay hoay, Kỳ Thần giục:
“Lên xe.”
Anh xoa nhẹ ấn đường, hình như bắt đầu mất kiên nhẫn.
Có thể là đồn về quá nhiều, mà cái khí chất “đại ca học đường” toát cũng quá đáng sợ.
Tôi khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn trèo lên xe.
Tôi nắm lấy vạt áo, nhỏ giọng nhắc nhở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trum-truong-khong-khom-lung/chuong-3.html.]
“Tôi… nặng một chút…”
Còn xong, đạp mạnh bàn đạp, xe lao vút .
Cái xe đạp đáng thương biến thành xe máy. Trùng hợp là đoạn đường đang xuống dốc.
Tôi sợ đến mức hồn vía lên mây, giữ một mảnh nào.
Mãi đến khi hồn, mới phát hiện… từ khi nào tay ôm chặt lấy eo .
Mặt đỏ bừng, vội vàng hất tay .
Kết quả…
Rơi khỏi xe.
Mông đau điếng.
9
Tối hôm đó, Kỳ Thần đưa về tận nhà.
Sau đó… đạp luôn xe mất.
Tôi cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi một câu:
“Vậy… sáng mai làm học?”
Không lẽ… bộ?
Có tiền như , thể làm tài xế tiếp luôn ? Hoặc chí ít thuê xe hộ ?
Kỳ Thần nghiêng xe, một chân chống đất, ánh đèn đường rọi lên gương mặt , ngay cả nhướng mày cũng .
“Em sáng mấy giờ xuất phát?”
“Sáu giờ mười.”
Anh gật đầu: “Mai sáng đến đón.”
Nói xong, chừa cho cơ hội từ chối, đạp xe thẳng.
Cách mấy mét, còn thấy buông cả hai tay khỏi ghi-đông, cúi đầu châm thuốc.
Tôi ngẩn bóng lưng khuất dần trong ánh đèn, bỗng thấy như mơ.
Thật khó tin… một mọt sách hướng nội như chút “quan hệ” gì đó với Kỳ Thần – giáo bá nổi tiếng của trường.
Tôi còn đang mải suy nghĩ, thì lưng đột nhiên vỗ mạnh một cái —
10
“Chị”
Là thằng em trai phiền phức của .
Nó nhào mặt , gian như thể bắt bí mật động trời.
“Cũng đó chị hai, mới hai hôm mà chị thu phục cả trùm trường hả?”
Cái gì mà linh tinh rối loạn thế?
Tôi trừng mắt nó: “Đừng bậy! Bài tập làm ?”
“Em thấy hết nhá.”
Thằng nhóc mới lên cấp hai, mà cao hơn hai phân.
Nó vẻ mặt đắc ý: “Kỳ Thần đưa chị về nhà, còn sáng mai đến đón, đúng ?”
Tôi tìm lời phản bác, chỉ đành chột mắng nó vài câu nhà.
Sáng hôm .
Tôi đến cổng khu nhà sớm mười phút, liếc mắt thấy Kỳ Thần bên lề đường.
Anh xe đạp, cúi đầu châm thuốc.
Thấy gần, dập thuốc, nghiêng đầu: “Lên xe.”
Tôi nhẹ nhõm thở — may là chở .
Vừa yên, thằng em từ trong khu dân cư lao xe , miệng hét to:
"Anh rể!!!."
Giọng nó vang vọng như hét lên loa phát thanh.
Tôi suýt nữa ngã khỏi yên .
Nó phi xe đến, phanh “két” một phát mặt chúng .
“Anh rể, đánh giỏi lắm. Trong lớp em thằng chuyên bắt nạt em, giúp em oai cái ?”
Tôi lập tức thấy đau đầu.
Có lẽ do từ nhỏ nhà bao bọc kỹ quá, nên thằng phát triển thành dạng “bệnh ngu ngốc” điển hình.