Tạ Vân Khê lên mã xa, Từ Cẩm Tâm liền xích cạnh nàng.
“Tẩu tẩu, hôm nay tìm Quân Lạc ca ca, đến gặp tẩu tẩu, liền theo, tẩu tẩu sẽ phiền chứ?”
Đối mặt với Từ Cẩm Tâm đáng yêu đơn thuần như , Tạ Vân Khê làm thể thật sự so đo với nàng .
“Sao thế , Quận chúa hoạt bát đáng yêu, cũng thích gặp Quận chúa đó.”
Thế nhưng Từ Cẩm Tâm vì câu của nàng mà lập tức bĩu môi, rõ ràng là vẻ mặt vui.
“Tẩu tẩu miệng thì thích , nhưng kỳ thực cũng thích đến đúng ?”
Tạ Vân Khê giật , vội vàng giải thích: “Sao thế , đều là sự thật.”
“Vậy mà , tẩu tẩu thể gọi thẳng tên , thích tẩu tẩu gọi là Quận chúa, như khách sáo quá.”
Tạ Vân Khê bất đắc dĩ, đành vội vàng sửa cách xưng hô.
“Cẩm Tâm.”
Cô nương nhỏ quả nhiên lập tức vui vẻ trở .
Mã xa của Tiêu Quân Lạc rộng rãi, ba một chút cũng chật chội.
Và đường , Từ Cẩm Tâm cứ bám dính lấy nàng.
Cuối cùng mã xa dừng cửa một lâu.
Tiêu Quân Lạc : “Chúng lên một lát .”
Từ Cẩm Tâm chỉ cần ngoài chơi là nàng đều vui, giờ phút Tiêu Quân Lạc , vội vàng vui vẻ đáp: “Được đó đó.”
Tạ Vân Khê trong lòng chút bận tâm, hôm nay nàng tìm Tiêu Quân Lạc là chuyện , chứ đơn thuần đến để ăn uống vui chơi.
những lời lẽ liên quan đến âm mưu tính toán đó, quả thật thích hợp để mặt Từ Cẩm Tâm, một nha đầu nhỏ.
Đang lúc nàng trong lòng rối bời, liền thấy giọng của Tiêu Quân Lạc.
“Ta chuyện với Tạ đại tiểu thư, dạo phố .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-vuong-phi-ga-thay-hanh-ha-me-ke-cha-can-ba-ga-cho-chien-vuong-tan-tat/chuong-50-boi-duong-tinh-cam-12.html.]
Vừa , hướng ngoài mã xa dặn dò: “Hạ Xuân, đưa Quận chúa dạo phố.”
Bên ngoài mã xa liền vang lên một giọng nữ: “Vâng, Vương gia.”
Từ Cẩm Tâm chút vui: “Vì đuổi , chuyện gì mà thể chứ?”
Tiêu Quân Lạc : “Chuyện giữa lớn, trẻ con ít hỏi.”
Từ Cẩm Tâm tức giận trừng mắt : “Ta năm nay mười bốn tuổi , sắp cập kê , còn là trẻ con nữa!”
Nàng với vẻ giận dỗi, nhưng đôi má phúng phính trông vô cùng đáng yêu, chẳng chút uy h.i.ế.p nào.
Tạ Vân Khê cố gắng nhịn bật thành tiếng.
Cuối cùng Từ Cẩm Tâm mở to đôi mắt, trừng Tiêu Quân Lạc một lúc lâu, thấy đối phương ý định nhượng bộ chút nào, thậm chí còn trực tiếp phớt lờ nàng.
Nàng hừ một tiếng giận dỗi, vén rèm xuống mã xa.
Tiêu Quân Lạc vội vàng dặn Hạ Xuân: “Nhất định bảo vệ Quận chúa.”
Hạ Xuân vội vàng đáp một tiếng , đó rèm xe hạ xuống.
Trong mã xa chỉ còn hai họ, khí yên tĩnh trong chốc lát, Tạ Vân Khê nhớ dáng vẻ của Từ Cẩm Tâm khi rời , dường như nàng thực sự giận, nhịn hỏi: “Cẩm Tâm nàng chứ?”
Tiêu Quân Lạc : “Không , tính khí của tiểu cô nương nhà đến nhanh nhanh, một lát nữa là vui vẻ thôi.”
Tạ Vân Khê khẽ ừ một tiếng.
Kết quả đúng lúc , rèm xe ngựa đột nhiên bên ngoài vén lên, đó lộ gương mặt của Từ Cẩm Tâm.
“Hừ, nếu nể mặt tẩu tẩu, mới tha thứ cho , cứ xem như nể mặt tẩu tẩu mà tạm tha cho một .”
Vừa , nàng về phía Tạ Vân Khê, mặt tràn đầy nụ .
“Chàng tính tình , tẩu tẩu hãy nhẫn nại một chút, đừng chấp nhặt với .”
Tạ Vân Khê chỉ đành gượng .
Từ Cẩm Tâm tiếp lời: “Vậy tẩu tẩu hai cứ bồi dưỡng tình cảm , dạo một vòng , lát nữa sẽ tìm hai nhé.”
---