Nghe Phó Bạc Quân đang hươu vượn ở đây, Hứa Trầm Đình thật sự , nhưng trong lòng n.g.ự.c còn đang ôm đứa nhỏ đang lóc giọt nước mắt như viên trân châu chảy xuống, đến cùng vẫn khắc chế ý của .
Đứa nhỏ là do quá ngoan do quá hiểu chuyện, đối với Phó Bạc Quân hiểu luôn một loại khẩn trương cùng sợ hãi.
Kể từ khoảnh khắc Phó Bạch Quân xuất hiện, tiếng của thằng nhỏ lập tức im bặt.
Hai cái tay nhỏ bé gắt gao che kín miệng , rơi nước mắt dám phát tiếng động, bộ dáng nhỏ bé vô cùng đáng thương.
"Nó cái gì thế? Muốn ?"
Phó Bạc Quân thoáng qua bộ dáng lóc thương tâm của đứa nhỏ thuận miệng hỏi Hứa Trầm Đình.
Đối với việc , Phó Bạc Quân cũng lộ cảm xúc gì, thể nghĩa là chuyện gì, dù thì so với ngày hôm qua đôi mắt mở , ngủ cũng tình huống như bất luận gì là cả.
Hơn nữa, nhóc cũng Hứa Trầm Đình.
Hiện tại nếu như Hứa Trầm Đình như khẳng định sẽ giống .
Cậu nhóc mở miệng gì nhưng nước mắt chảy càng nhiều hơn, cái đầu nhỏ vùi vai Hứa Trầm Đình càng tủi càng đáng thương, cái miệng chỉ phát tiếng hức hức nho nhỏ.
Phó Bạc Quân như giẫm mìn, tim như châm chích.
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
"Em một hai để cho nó một nữa mới vui ? Hử?"
Hứa Trầm Đình ôm thằng nhỏ cùng Phó Bạc Quân xuống lầu, nghiêng đầu khẽ .
"Anh một em một , còn phê bình đích danh em ."
Phó Bạc Quân khoanh tay ngực, ngẩng đầu cao ngạo khẽ hừ một tiếng: "Em rằng, doanh nhân bao giờ chịu thiệt."
"Phốc."
Hứa Trầm Đình thật sự sắp c.h.ế.t vì với Phó Bạc Quân, chẳng qua vẫn chút thu kiềm chế ý :
"Vậy suy xét qua đến cảm thụ của nhóc đang dưng dưng hiện tại ."
"Suy xét."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-99-doanh-nhan-khong-bao-gio-chiu-thiet.html.]
Câu trả lời của Phó Bạc Quân ngoài dự đoán của Hứa Trầm Đình.
Hứa Trầm Đình ôm nhóc bàn ăn, để cho nhóc lên đùi của , rút tờ khăn giấy lau nước mắt cho nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lóc mà hé mở như một đoá hoa.
"Nhóc tiếp tục trở với là ở đây với bọn ?"
Phó Bạc Quân xuống bên cạnh Hứa Trầm Đình, nghiêm mặt chút để ý mở miệng hỏi.
Tuy rằng cùng một đứa trẻ năm tuổi thảo luận về vấn đề thoạt vẻ thích hợp, thể hiểu vấn đề là một chuyện càng đừng đến tự quyết định.
nhóc mặt giống.
Tâm trí của bé so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác trưởng thành nhiều.
Nhất là kể từ khi ruột của đối xử với gì, bé tự nhiên sẽ rõ hơn ai hết lựa chọn cái gì.
"Em bà ."
Cậu bé lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kháng cự, cơ thể tại bắt đầu phát run, cái tay nhỏ bé run rẩy sờ lấy thể của : "Bà sẽ đánh em, em đau."
Người phụ nữ dường như để di chứng sợ hãi cho bé, nghĩ tới phụ nữ đó bé nhịn sợ hãi, những hình ánh đánh đập, la mắng, bỏ đói đều xuất hiện trong đầu.
Hứa Trầm Đình nhẹ nhàng vỗ về bé để cảm xúc của nó thể bình tĩnh hơn một chút.
Cậu nhóc nắm lấy quần áo của Hứa Trầm Đình thật chặt, mím miệng khóe mắt còn đỏ lóc hỏi: "Em thể ở cùng với ?"
"Có thể." Hứa Trầm Đình khẽ gặp đầu.
"Bà đem em trở về ?" Cậu bé sợ hãi nhỏ giọng hỏi một câu.
"Bà vứt bỏ em, đem em mang về nhà thì là của , bà đem em trở về còn xem đồng ý ."
Phó Bạc Quân đối với việc hết sức xem thường, đem chuyện để trong lòng.
Bà hiện tại tư cách cũng cơ hội phát biểu ý kiến, vứt bỏ một nhóc hơn nữa bà còn ý định mưu sát nhưng đạt , những việc đó cũng để cho bà cả đời mà .
Cậu nhóc Phó Bạc Quân ánh mắt sáng lên, đôi mắt mở to hết cỡ, mắt sáng lấp lánh trong suốt, giống như thấy siêu nhân nhân vật siêu hùng, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.