Nhà Trương Huệ ở công xã Tiểu Thanh Sơn, từ bến xe huyện Vân Đỉnh mất hơn một tiếng xe, xuống xe thêm nửa tiếng bộ đến đại đội Hồng Mương của nữa.
Trương Huệ đến công xã cần bộ về, cô là phó bí thư công xã Tiểu Thanh Sơn, hàng ngày đạp xe làm. Đến công xã Tiểu Thanh Sơn, cô thẳng đến văn phòng công xã tìm , xe trở về.
Trương Huệ đeo gói quần áo lưng, một tay cầm kẹo, một tay cầm thịt, thu hút sự chú ý của nhiều con đường dẫn xã.
Đây là con gái nhà ai mà xinh như !
“Ôi chao, Huệ Huệ đến !”
Trương Huệ cong môi : “Cậu, con tới thăm đây ạ.”
“Con bé , đến đây một ? Bố con cũng nghỉ hè mà, cùng con? Mẹ con cũng chẳng chịu về thăm chúng lấy một lát.”
“Mẹ con bận trông Mập Mạp, bố con năm nào nghỉ hè cũng lên núi Mạnh Đỉnh, rõ mà.”
Trần Giác ha ha: “ , bố con thích uống . Từ ngày gặp cái chú họ Chu ở núi Mạnh Đỉnh, bố con mới thế nào là pha ngon.”
“Chu Minh Sơn.”
“À đúng đúng, từ khi quen ông Chu Minh Sơn , năm nào bố con cũng lên núi Mạnh Đỉnh một chuyến.”
Trương Huệ giơ đồ vật trong tay lên: “Mẹ dặn con mang đến biếu .”
“Ha ha ha, cảm ơn bố con quan tâm. Con xem, con mang đến thôi là , còn mang cả kẹo với thịt đến làm gì? Nhà chúng đứa khỉ háu ăn nào .”
“Thấy đồ ngon nên mới nhớ tới mợ đấy ạ.”
“Con bé , từ ngày làm cô giáo, càng ngày càng khéo ăn khéo .”
Đã gần giữa trưa, Trần Giác chào hỏi xuống nhà chứa xe đạp ở lầu, dắt một chiếc xe đạp cũ kỹ: “Lên xe nào, chúng tranh thủ về thôi.”
“Dạ.”
Nhiều năm , Trương Huệ mới yên xe đạp của , cong môi thoải mái đón làn gió quê thổi mặt.
“Huệ Huệ , con nhắn về, con chia tay với cái thằng Chu Chấn .”
“Vâng, chia tay ạ, lấy tiểu thư nhà phó xưởng trưởng .”
“ là thứ gì.” Trần Giác tức giận mắng Chu Chấn, còn thêm: “Nó lấy con là nó xui xẻo, chúng nhất định tìm hơn nhiều.”
Trương Huệ khẽ: “Cậu ơi, con tìm một hơn nhiều .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-34.html.]
Trần Giác đạp xe chậm : “Ồ, làm mà tìm , trai ?”
“Anh hai con giới thiệu ạ, tên Giang Minh Ngạn, làm việc trong xưởng máy móc, hơn Chu Chấn mấy , thầy u con cũng ưng bụng lắm.”
“Ái chà, con tìm thì mợ con vui mừng khôn xiết , tiếc là trai về cùng con.”
“Chàng là kỹ thuật trưởng của xưởng, công việc bề bộn lắm, chờ mấy bữa nữa bớt việc, con sẽ dẫn về mắt mợ.”
Trần Giác nghiêm túc gật đầu: “ là nên về đây một chuyến cho mợ yên tâm.”
Hai em Trần Giác và Trần Lệ Phương cùng lớn lên từ thuở nhỏ, tình cảm gắn bó keo sơn, ông thương cháu gái như con ruột thịt nên Trần Giác quan tâm đến chuyện của Trương Huệ.
Trần Giác thông minh, giỏi giang trong công việc, thăng chức từ đội trưởng lên phó bí thư xã, con mắt cực kỳ tinh tường, tận mắt thấy đối tượng mới của cháu gái thì ông vẫn an tâm.
Lúc ông gặp Chu Chấn với chị gái và rể là cái thằng nhóc đáng mặt đàn ông, nhưng mãi đến khi quen thời gian dài, con cũng nhận Chu Chấn chỉ là kẻ giả dối nên mới một mực đòi con chia tay.
“Trần Dương và Trần Lập thế nào ạ?” Hai em họ Trần Dương và Trần Lập kém Trương Huệ một tuổi, năm nay mới học năm đầu cấp ba.
“Cháu đấy, thành tích học hành của hai đứa chúng nó, hồi cũng nhờ rể con kèm cặp mà chúng nó mới thi đậu cấp ba. Giờ lên lớp mười thấy chật vật, cháu về đây thì chỉ bảo thêm cho chúng nó một chút.”
Trần Giác thở dài: “Cậu mợ con cũng chẳng ý gì cao xa, chỉ hai đứa chúng nó thuận lợi nghiệp cấp ba, giống như con, thể dựa năng lực mà làm công nhân trong xưởng, cần lo lắng về cuộc sống nữa.”
Nhà hai học sinh cấp ba nên nổi tiếng trong công xã. Để con trai học, cả nhà thắt lưng buộc bụng, chi li từng bữa ăn, cái lưng của Trần Giác nhờ mà cũng thẳng tắp hẳn lên, đầy tự hào.
Nửa cuối năm nay lên lớp mười một, cũng gần như thành . Mấy năm nay nhà họ Trần vì con cái mà tiết kiệm cơm ăn áo mặc, chỉ cần ăn thịt, dù là những ngày lễ Tết chút thịt mỡ cũng là chuyện mừng .
Nông dân ăn thịt, nếu để chiêu đãi khách quý thì đều đợi đến cuối năm, lúc đại đội chia thịt thì mới thỏa cái cơn thèm.
Hai em Trần Dương và Trần Lập thấy chị họ cầm thịt theo thì reo hò ầm ĩ.
“Mẹ ơi, trưa nay làm món thịt kho tàu đãi cả nhà nhé.” Trần Lập gào to.
“Ăn, ăn cái gì mà ăn mãi thế . Muốn ăn ngon thì chuyên tâm học hành , đợi mấy đứa thi đậu công nhân xưởng , lúc đó ăn thịt lúc nào mà chẳng .”
Hồ Tú đang nấu cơm trong bếp, thấy con trai kêu ăn thịt, cần suy nghĩ cũng thể tuôn một tràng dài, bà nghĩ là khích lệ hai đứa con trai tiến bộ nên cứ như .
“Mẹ, chị họ tới, thịt ăn thật mà.”
“Cái gì?” Hồ Tú một tay cầm con d.a.o làm bếp, một tay vẫn còn cầm nửa củ khoai tây đang cắt dở mà chạy vội .
“Ối giời, đúng là Huệ Huệ đây !” Hồ Tú vui vẻ to chào đón.