Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-09-24 04:00:27
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão trượng bán quýt quả nhiên đúng giờ. Sáng hôm ăn điểm tâm xong, ông dẫn con trai mang một lồng quýt đến, phía xe kéo còn chất đống ít quýt.

Diệp Hạnh thấy khỏi trêu chọc: “Lão trượng thật khéo làm ăn! Đi giao hàng một chuyến còn mang theo nhiều như bán dọc đường, quả thật hề làm chậm trễ việc kiếm tiền chút nào.”

Lão trượng cất tiền đếm kỹ, mặt nở nụ chất phác : “Bán thêm chút nào chút đó. Lát nữa còn bày sạp ở phủ thành, chỗ nàng cứ để thằng nhóc nhà mang đến.”

Đan Đan

Bên cạnh, con trai lão trượng : “Tiểu nương tử cứ gọi là Đại Lực là . Nhà còn nhiều trái cây tươi, tiểu nương tử cần nhiều còn thể giúp mang đến.”

“Được, nếu đồ vật nhà chất lượng đều như thì sẽ đều mua ở nhà .”

Tiễn đưa lão trượng bán quýt và con trai , Diệp Hạnh liền bắt đầu bận rộn, một trăm cân quýt chắc chắn thể xử lý xong trong một ngày, nên Diệp Hạnh dự định chia thành ba đợt để làm hết bộ lượng. Vương thị cũng rảnh rỗi, làm xong việc nhà liền cho Diệp Đào hai viên kẹo tự ngoài hái hoa quế.

Kể từ khi phân gia, Diệp Đào cũng trở nên cởi mở hơn. Trước đây thiếu ăn thiếu mặc khiến nàng phát triển chậm chạp, nhà họ Diệp thường xuyên đánh mắng cũng khiến tính cách Diệp Đào phần rụt rè. Giờ đây, Diệp Đào mặc quần áo mới cũng thể dần dần ngoài chơi cùng lũ trẻ trong thôn.

Một đứa trẻ lớn bằng Diệp Đào bên cạnh thấy Diệp Đào ngậm kẹo trong miệng cũng chảy nước dãi : “Kẹo, ngươi kẹo ăn.”

Lần đầu tiên ngưỡng mộ , Diệp Đào cảm thấy vui. Thấy các bạn nhỏ rời nửa bước theo , nàng cũng rộng rãi lấy kẹo trong túi chia sẻ cho các bạn.

“Cho , các ngươi tự chia .”

Mấy ngón tay thô ngắn của mấy đứa lùn tịt làm mà chia kẹo . Một đứa trẻ sáu tuổi lớn hơn bên cạnh mất kiên nhẫn giật lấy kẹo : “Để chia cho các ngươi!”

Hắn dùng bàn tay bẩn thỉu nghiền kẹo thành mấy miếng. Rồi tự lấy một miếng lớn, những đứa trẻ còn mỗi đứa một miếng. lũ trẻ con hề chê kẹo bẩn, mỗi đứa một miếng ăn ngon lành.

cảnh tượng mấy đứa nhỏ vây quanh ăn kẹo lọt mắt Diệp Kế Tổ bốn tuổi thì vô cùng chói mắt. Diệp Đào lũ trẻ vây quanh đây ở nhà chỉ thể mặc quần áo rách, ăn đồ cần, làm thể phong quang đến ?

Thêm đó, Diệp Kế Tổ ở nhà ít lời lớn . Bà nội , Lý thị, luôn ôm mà mắng ba con Diệp Hạnh là đồ của nợ. Mẹ cũng luôn than phiền Diệp Hạnh bọn họ cướp tiền bạc và lương thực trong nhà , khiến nàng thể tự may quần áo mới cho .

Diệp Kế Tổ càng càng tức giận. Hắn tin chắc Diệp Đào cướp tiền nhà để mua kẹo ăn cho , còn thể thu hút những đứa từng là tay sai của . Hắn tức giận đùng đùng mắng Diệp Đào: “Đồ của nợ, ngươi cướp tiền nhà mua kẹo ăn!”

Trước khi phân gia, Diệp Đào luôn Diệp Kế Tổ ức hiếp. Tiếng gào thét của khỏi khiến nàng sợ hãi. Diệp Đào rụt rè một chút, tránh xa Diệp Kế Tổ.

Thấy Diệp Đào chạy, Diệp Kế Tổ càng thêm đắc ý: “Còn chạy ?! Để xem đánh c.h.ế.t cái đồ của nợ nhà ngươi thế nào!”

Diệp Kế Tổ xông lên phía , một tay đẩy Diệp Đào ngã xuống đất. Lại còn cạy viên kẹo trong miệng Diệp Đào . Diệp Đào sợ hãi òa lên. Những lớn thấy vội vàng kéo con .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-7.html.]

Diệp Đại Nữu hái xong rau lợn thấy Diệp Đào đè đất mà đánh. Vội vàng tiến lên kéo Diệp Kế Tổ , ôm Diệp Đào tìm Diệp Hạnh.

Diệp Kế Tổ thấy Diệp Đại Nữu dám giúp Diệp Đào. Tức giận đá Đại Nữu một cước. Kết quả một cái chú ý vấp ngã xuống đất. Tức đến mức đất đá mắng: “Được lắm, ngươi dám ức h.i.ế.p , về nhà sẽ mách tổ phụ mẫu!”

Khi Diệp Hạnh đang xử lý quýt thấy Diệp Đào đầy bùn đất Đại Nữu bế về nhà thì vô cùng kinh ngạc. Diệp Đào bình thường lời, từng đánh với đứa trẻ nào.

Nghe Đại Nữu kể xong chuyện, nàng thấy Diệp Đào ngừng. Diệp Hạnh ôm Diệp Đào trực tiếp xông đến Diệp gia lão trạch để phân trần.

Vừa đến cửa lão trạch Diệp An chặn . “Đại chất nữ đây là làm gì , còn tưởng các ngươi phân gia thì sẽ bao giờ đến cửa nữa. Chắc là cuộc sống khó khăn quá đến cửa xin xỏ chứ.”

“Ta thà phố ăn xin cũng sẽ đến loại nhà như để xin xỏ. Dù con cái mà giáo dục những loạn đánh , còn lời căn cứ vu oan cho khác.”

Tiểu Lý thị Diệp Hạnh đến quý tử nhà , lập tức từ trong phòng bước , : “Trẻ con xích mích là chuyện thường tình, mà còn dám đến tận nhà gây chuyện. Cũng , hai tỷ các ngươi cha, nương các ngươi vô dụng, nếu phân gia thì những trưởng bối như chúng còn dạy cho ngươi đạo lý làm .”

“Đại bá mẫu thật vô lý. Dù cha , ba con đều ức hiếp, mà những kẻ ức h.i.ế.p cả nhà là cùng một nhóm , ngươi kỳ lạ ?”

Tiểu Lý thị xong giận dữ vì hổ, chỉ mũi Diệp Hạnh mắng: “Ngươi, ngươi bậy bạ gì đó? Ai ức h.i.ế.p ngươi? Kế Tổ nhà mới là chọc tức đến ngã lăn đất!”

Diệp Kế Tổ đang Lý thị ôm dỗ trong chính sảnh, đến đây bắt đầu làm loạn: “Đều ức h.i.ế.p , đáng ghét đáng ghét! Cha, nương, mau đánh đuổi bọn họ !”

Diệp Hạnh lạnh một tiếng: “Quả nhiên cây nào quả nấy, nhỏ tuổi ngang ngược vô lý như đúng là học mười phần từ lớn, lớn lên e rằng cũng là kẻ côn đồ chuyên bắt nạt khác. Cái dáng vẻ của nó còn thảm hơn là cha nương, dù thì cả ngày cũng chỉ học những thứ rác rưởi mà thôi.”

Diệp Hạnh đặt Diệp Đào ở một chỗ xa hơn, nắm mấy nắm đất ném thẳng trong nhà cũ. Mấy món điểm tâm đang dỗ dành Diệp Kế Tổ bàn lập tức đất cát và lá cây thối làm bẩn. Diệp Kế Tổ thấy điểm tâm bẩn thì càng dữ dội hơn, đá đá đạp đạp đến nỗi Lý thị cũng sắp ôm nổi .

Tiểu Lý thị và Diệp An thấy đang định mở miệng quát mắng Diệp Hạnh, thì Diệp Hạnh thừa thắng xông lên, ném thêm mấy nắm nữa. Lần , trong miệng hai vợ chồng Diệp An đều dính đầy đất và lá cây thối.

“Phì phì phì, ngươi, xem đánh c.h.ế.t cái nha đầu thối tha ngươi!”

Diệp Hạnh thấy hai họ chật vật thì bật : “Đại bá, đại bá mẫu, hà tất so đo với một đứa trẻ chứ? Ta cha, hai vị hãy rộng lượng một chút.”

Diệp Hạnh đến gần Diệp An khẽ : “Đại bá, làm gì, nhưng chuyện phân gia khiến thôn trưởng vẫn còn giận hai vị đấy. Nếu làm lớn chuyện, e rằng thôn trưởng sẽ giúp hai vị nữa .”

Diệp An nhớ hôm đó thôn trưởng quan sai quát mắng xong thì thèm để ý đến gia đình họ nữa, ngay cả lễ vật dâng tới cũng nhận. Hắn đành nuốt cục tức bụng. Hắn kéo Tiểu Lý thị đang định cào cấu mặt Diệp Hạnh , nghiến răng nghiến lợi từng lời: “Để nàng , món nợ sẽ tính!”

Người làng thấy Diệp Hạnh thể đưa Diệp Đào về mà mảy may tổn hại, trong lòng thầm nghĩ từ khi nào nha đầu trở nên lợi hại như . Nhất thời vội vàng dặn dò con nhỏ trong nhà tuyệt đối đừng ức h.i.ế.p Diệp Đào, chuyện nhà họ nên tránh xa một chút!

Loading...