Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:05:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì màn kịch mà Trương thị và Vương Quý bày mùng ba tết, Diệp Hạnh và Vương thị sợ đến mức dám tùy tiện gửi quà tết nữa, dù cũng là những họ hàng quanh năm qua , bọn họ thích gì thì .

Ba con họ ở nhà yên tâm nghỉ ngơi, Diệp Hạnh xuống một lát chịu yên, nàng cảm thấy đúng là cái bản tính trời sinh chịu an phận. Lúc mở cửa tiệm bận rộn c.h.ế.t thì nàng nghĩ thể dài nghỉ ngơi, bây giờ mới nghỉ ở nhà hai ngày tìm việc gì đó để làm.

Thế là Diệp Hạnh khi nghiền ngẫm xong những sản phẩm mới mà cửa tiệm sẽ bán tết thì tiếp tục kéo Diệp Đào cùng nhận chữ. Diệp Đào mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, vui chơi quên cả trời đất suốt hai ba ngày, nhiều chữ ôn liền chút mơ hồ.

Diệp Hạnh còn cách nào, đành dẫn nàng và Vương thị cùng ôn tập từ đầu, nhờ phúc của hai vị tiểu ngày ngày dạy sáu lượt, hai ôn tập một lúc liền nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Diệp Đào ngay cả khi ngoài chơi cùng lũ trẻ trong thôn cũng thỉnh thoảng buột miệng mấy câu “Nhân chi sơ, tính bổn thiện” trong Tam Tự Kinh.

Ban đầu lũ trẻ chơi cùng chẳng phản ứng gì, dù trong thôn cũng ít hài tử tới học đường sách, mà Tam Tự Kinh cơ bản là bài học vỡ lòng của chúng, trong thôn thỉnh thoảng cũng luôn thấy những điều , Diệp Đào trẻ con học cũng là bình thường.

Cho đến khi Diệp Đào thấy một bé trong tay cầm một cuốn sách cũ nát, Diệp Hạnh ở nhà khuyến khích Diệp Đào nhiều sách mà nàng mua, vì Diệp Đào cũng xem cuốn sách trong tay gì.

Cuốn sách vốn là do bé trộm từ nhà mang sách của ca ca để khoe khoang, bây giờ một đứa bé tí xíu và đám hài tử tay chân lấm lem chơi đùa chạm , đương nhiên cho phép.

“Đi , chỗ khác chơi , đây là sách của ca ca đó, ngươi một đứa con gái hiểu.” Hắn một tay gạt phắt tay Diệp Đào , nhanh tay lẹ mắt cất sách lòng.

Diệp Đào cảm thấy tủi , nàng sờ bàn tay nhỏ đánh đỏ ửng : “Ai chữ, còn thuộc cả 《Tam Tự Kinh》 nữa đó!”

“Ngươi khoác lác!” Những đứa trẻ khác lập tức phản bác, “Ngươi nhỏ như thể chữ, còn cao bằng vai nữa. Hơn nữa, trong thôn bé gái nào chữ, nương , đợi lớn thêm chút nữa sẽ cho đến học đường sách, đại tỷ, nhị tỷ của lớn hơn nhiều cũng thể !”

đó, nàng khoác lác, cứ gọi nàng là Đại Vương Khoác Lác, ha ha ha ha ha ha!”

“Ta mới khoác lác, tỷ tỷ của , nương của đều chữ.” Diệp Đào tức đến đỏ bừng mặt, nàng lớn tiếng hét lên, “Không tin thì mang sách đây xem, nhất định chữ quen thuộc.”

Những đứa trẻ khác , dù cũng việc gì khác, chi bằng cứ để Diệp Đào thử nhận xem, nếu nhận thì sẽ vui, thế là bắt đầu hò reo bảo thằng bé lấy sách .

“Lấy thì lấy, nếu ngươi nhận chữ thì ngươi đưa hết kẹo trong túi cho chúng ăn!” Thằng bé sớm thèm thuồng kẹo trong túi Diệp Đào, đều là loại kẹo bán ở tiệm của Diệp Hạnh, dù cũng chẳng tin Diệp Đào thật sự chữ, công mấy viên kẹo của nó cũng chẳng tệ.

“Được!” Diệp Đào một lòng rửa sạch cái danh Đại Vương Khoác Lác nên liền đồng ý ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-59.html.]

Thằng bé lấy sách từ trong n.g.ự.c , vì quyển sách cũ, dám lật mạnh, chỉ dám lật một nửa nghiêng cho Diệp Đào xem. Vì mực sách chút phai màu, Diệp Đào liền chen sát cố sức nhận diện.

Ngay khi sắp chế giễu Diệp Đào, Diệp Đào dùng ngón tay múp míp chỉ chữ sách : “Tử, học, tập, chi…” Cứ mỗi khi Diệp Đào thêm một chữ, miệng há to thêm một chút, đến cuối cùng thì thể nhét một quả trứng gà miệng.

“Ê, nàng đúng , đây nhận mười mấy hai mươi chữ !” Lũ trẻ vây quanh huých tay thằng bé hỏi.

Thằng bé làm , cũng chỉ mới đến học đường, dạy cũng nghiêm túc , mấy chữ thì Diệp Đào đều đúng , chỉ thể : “, đều đúng cả, nếu thì một đứa nhỏ xíu như nàng thể bịa nhiều như chứ?”

Lúc đều phục, hóa Diệp Đào khoác lác, nàng thật sự chữ. Nhiều bé gái dáng vẻ đắc ý của Diệp Đào chút ngưỡng mộ, nàng giờ chỉ mặc quần áo mới, nhiều món ngon, thậm chí còn chữ, quả thực sắp đuổi kịp đãi ngộ của những đứa trẻ nam trong nhà .

Khi những đứa trẻ về nhà, tự nhiên đều kể chuyện lạ với lớn, lớn ngờ ngay cả Diệp Đào mới bốn tuổi cũng nhiều chữ như , hơn nữa nàng còn ngay cả Vương thị lớn tuổi như cũng bắt đầu sách. Bởi nhiều phụ nữ trong thôn khi gặp Vương thị đều hỏi vài câu chuyện sách chữ, thậm chí còn cố ý lấy những chữ tờ giấy gói bánh điểm tâm cho Vương thị nhận.

Vương thị chỉ giấy là tên của tiệm, ngày nào cũng phố, là tiệm nào lâu thì cũng nhận , còn những chữ khác thì đều là học bừa theo con bé. Cách của Vương thị mới khiến cảm thấy bình thường, nếu thì một góa phụ mở tiệm như Vương thị chữ làm gì chứ.

Đan Đan

Diệp Hạnh kiên nhẫn ứng phó với họ, chỉ vùi đầu luyện chữ trong nhà. Khi nàng lấy tập , khỏi nghĩ đến Thẩm Thiệp, lúc đó hẳn là nhạo nét chữ nguệch ngoạc của nàng trong lòng một lúc lâu, nếu cố ý cho Tri Thư đưa cho nàng mấy bản tập như .

Diệp Hạnh hỏng mấy tờ đại tự vì phân tâm nghĩ đến Thẩm Thiệp, nàng lắc đầu, gạt bỏ hết những tạp niệm trong đầu, đợi tĩnh tâm mới bắt đầu luyện chữ. Trong lòng nàng một luồng khí nén, nhất định thể để Thẩm Thiệp xem thường nàng!

Trần thị ngang qua cửa sổ nhà Diệp Hạnh, thấy Diệp Hạnh đang chăm chú chữ trong nhà, tư thế cầm bút thật sự y hệt những sách trong thôn. Hễ gió thổi cỏ lay lọt mắt Trần thị thì nàng nhất định sẽ dùng miệng truyền bá khắp thôn, cứ thế chuyện Diệp Hạnh đại tự đồn xa.

Ban đầu chỉ nghĩ Vương thị cùng hai con gái chỉ nhận biển hiệu, nay càng thêm ngạc nhiên, ngay cả Lý thị xong cũng khịt mũi lạnh lùng bàn ăn: “Hừ, ở phủ thành kiếm vài đồng bạc thối thì liền tưởng là tiểu thư khuê các ? Còn đại tự, đúng là c.h.ế.t , một nha đầu nhà quê như nàng chữ cho ai xem, sách mà ai nàng .”

Diệp An cũng cho là đúng, Vương thị chỉ hai đứa con gái thể thi cử, dù chữ thì cũng chỉ là nha đầu nhà quê chữ mà thôi. Gia đình bọn họ thì khác, Kế Tông, Kế Tổ hai đứa con trai, thể đổi vận mệnh dòng họ.

Kế Tông, bây giờ con học hành thế nào , ?” Diệp An bỗng nhớ lâu hỏi tình hình học hành của Kế Tông.

“À, cái đó con học cũng , chỉ là con cần mua thêm sách , học tập nhiều hơn.” Diệp Kế Tông ngờ cha đột nhiên hỏi đến chuyện học hành của , đành nuốt cơm xuống bịa đại vài câu, tiện thể ám chỉ thêm tiền tiêu xài.

Lý thị thấy Diệp Kế Tông mua sách liền lập tức : “Kế Tông ngày nào cũng chăm chỉ học hành chúng đều thấy đó, gì mà hỏi. Kế Tông, lát nữa cứ để cha con cho con tiền mua sách, mười lạng bạc đủ ?”

Loading...