Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:04:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho nên cũng là y bảo Tri Thư giúp đưa đề xuất, tìm Lê Mông Tử, ngay cả mấy cuốn tập của Nhan Chân Khanh cũng là y .” Diệp Hạnh bây giờ nghĩ đến những chuyện đây liền cảm thấy ngượng ngùng, nàng còn ngốc nghếch nhiều chân thành cảm ơn Tri Thư mặt Thẩm Thiệp, chắc y trong lòng nhạo nàng ngu ngốc, ngay cả một chút nghi ngờ cũng .
“Tìm Lê Mông Tử và tặng tập ư?” Thẩm Tịch chỉ chuyện Tri Thư giúp chuyển lời đề nghị, hai chuyện nàng từng đến. Đề nghị thì thể là để ăn món ngọt Diệp Hạnh làm, nhưng gộp các chuyện khác , trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy Thẩm Thiệp dường như quá với Diệp Hạnh.
Diệp Hạnh thấy Thẩm Tịch cũng rõ tất cả chuyện, quả nhiên những chuyện phần lớn đều do Thẩm Thiệp tự chủ ý, nàng liền tha thứ cho Thẩm Tịch : “Thôi , ngươi cũng cố ý, nhưng lừa dối nữa.” “Ai da! Ngươi yên tâm, sẽ bao giờ dối ngươi nữa, ngươi , thời gian cũng sợ vạch trần.” Thẩm Tịch thấy Diệp Hạnh tức giận với , cuối cùng cũng trút gánh nặng trong lòng.
Lúc Thẩm Thiệp cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ, y Tống thị đỡ dậy tựa gối để uống thuốc. Bởi vì Thẩm Thiệp bây giờ tỉnh táo, y trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, cần Tống thị dỗ dành y cũng tự uống từng ngụm, chỉ đôi lông mày nhíu mới để lộ cảm xúc thật của y.
Khi đại phu Thẩm Thiệp cần uống thuốc thêm một nữa, Diệp Hạnh liền tự giác bếp chuẩn món ngọt để tráng miệng. Khi Tống thị gọi Diệp Hạnh , Thẩm Thiệp thấy Diệp Hạnh cũng ở đây, hàng mi của y khẽ run lên. Đến khi thấy Thẩm Tịch chậm rãi bước , ngượng với y, y liền chuyện Diệp Hạnh , nhất thời miếng thuốc trong miệng cũng quên nuốt xuống.
“Đây là kẹo lê mềm làm, bên trong chỉ dùng lê và bột củ sen, thanh nhiệt trấn tĩnh còn thể tăng cường khẩu vị, mong Thẩm lang quân sớm ngày bình phục.” Diệp Hạnh bưng một đĩa kẹo lê mềm đến bên giường Thẩm Thiệp , nàng thấy Thẩm Thiệp ngây , nghĩ đến việc y lừa lâu như liền cố ý giả vờ chờ chỉ thị của y mà thẳng y.
Thẩm Thiệp sợ hãi nhất chuyện xảy , y còn chuẩn tâm lý thì chuyện Diệp Hạnh , y nhất thời làm đối mặt với nàng. Thẩm Thiệp chỉ thể tiếp tục cố tỏ bình tĩnh, một uống hết nửa chén thuốc còn , rũ mắt xuống khẽ : “Diệp tiểu nương tử phí tâm .”
Diệp Hạnh thấy dáng vẻ cố tỏ mạnh mẽ của Thẩm Thiệp liền cảm thấy buồn , loại thuốc đó nàng bước ngửi thấy , quả thật khó nuốt. Dáng vẻ của y ngược khiến nàng cảm thấy Thẩm Thiệp là một thiếu niên bình thường.
Đan Đan
Vì Thẩm Thiệp ngày thường luôn thức khuya sách, nên y mới bệnh nặng như . Đại phu liền dặn Thẩm Thiệp uống thuốc xong thì tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thấy Thẩm Thiệp thuyên giảm, Diệp Hạnh liền xin cáo lui, Tống thị vội vàng sai gói hai mươi lạng bạc đưa cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-53.html.]
Hai thỏi bạc mập mạp cầm tay khá nặng, cái trọng lượng nặng trịch khiến chút vui trong lòng Diệp Hạnh đều tan biến. Dù thì lời dối của Thẩm Thiệp hề ác ý, ngược còn luôn giúp đỡ nàng, thì vẫn là nàng chiếm tiện nghi.
Diệp Hạnh là kiểu cách, nàng nghĩ thông suốt xong liền bỏ chuyện đầu, cũng bởi vì nàng bận rộn với việc kinh doanh cuối cùng Tết nên thời gian để nghĩ thêm. Chẳng mấy chốc đến ngày hai mươi tám tháng Chạp, Diệp Hạnh, Vương thị cùng hai con Lâm thị đều làm thêm giờ tại tiệm để chuẩn những món ăn phiên bản giới hạn mừng năm Hổ mà khách đặt , còn làm thêm một ít cho Đồng Gia Ngõa Xá và bán tại tiệm ngày mai. Buổi tối thì hai con Lâm thị cũng chen chúc ở tiệm cùng các nàng một đêm.
Dù các nàng cố gắng chuẩn lượng hàng gấp mấy ngày thường, nhưng vẫn các khách hàng tìm đến mua hết sạch. Khách hàng cũng tính toán thời gian, mua hôm nay là tươi ngon nhất, thể để đến Tết mà đãi khách. Mấy tháng gần đây quán ăn Diệp Nương Tử nổi tiếng khắp phủ thành, nếu trong dịp Tết bày những món ăn mắt của nhà nàng thì cũng là một chuyện thể diện.
Chưa đến giờ trưa thì hàng hóa trong tiệm bán hết sạch, đợi dọn dẹp tiệm xong Diệp Hạnh liền bảo Lâm thị và Đại Nữu về sớm. Vì hai con nàng cũng làm thêm giờ cùng suốt thời gian , Diệp Hạnh chỉ tính tiền công một ngày hôm nay cho các nàng, mà còn lì xì cho mỗi một phong, tiền của Đại Trụ thì nhờ các nàng mang về giúp.
“Lâm thẩm tử, mau cùng Đại Nữu cầm tiền công về , qua năm mới thì lấy may mắn, nên từ chối qua .” Diệp Hạnh lát nữa còn nhiều việc xử lý, nàng cùng Lâm thị ở đây diễn màn kịch từ chối.
Lâm thị nghĩ đến quần áo mà nàng may cho họ sắp xong , liền từ chối nữa, nhận lấy lì xì cùng Đại Nữu vui vẻ về nhà. Diệp Hạnh thì bí ẩn dẫn Vương thị và Diệp Đào ngoài về phía chợ.
“Hạnh nhi, chúng chợ làm gì, đồ Tết đó chẳng mua gần hết ?” Vương thị vốn tranh thủ trời còn sớm cùng Diệp Hạnh vác đồ về làng, nếu đợi trời tối thì sẽ quá lạnh.
Diệp Hạnh cứ dẫn các nàng đến một con lừa mới : “Nương, con mua con lừa , còn làm cho nó một cái xe, chúng thể điều khiển xe lừa về nhà, còn mệt nhọc vác một đống đồ bộ về nữa.” Vương thị mắt tròn xoe con lừa đang lắc lư đầu bên cạnh Diệp Hạnh và cái xe rõ ràng là mới đóng phía : “Cái rẻ nhỉ, chúng mua xe lừa làm gì, bình thường cũng dùng đến .” “Sao dùng chứ, lát nữa chỉ dựa nhà mà vác đống đồ về thấy đau vai , kiếm tiền chẳng lẽ tự cho thư thái một chút ? Hơn nữa con lừa còn thể kéo cối xay ở nhà, chúng thể rảnh tay làm thêm nhiều điểm tâm hơn.” Diệp Hạnh bẻ ngón tay đếm từng lợi ích của việc mua lừa cho Vương thị: “Huống hồ con lừa còn rẻ hơn la và ngựa nhiều, cả lừa lẫn xe chỉ tốn bốn mươi lăm lạng. Khoảng thời gian Thẩm lang quân phủ mới thưởng cho hai mươi lạng bạc làm thù lao, đó là tiền công, nghĩa là chúng chỉ cần bỏ hai mươi lăm lạng là thể mua !”
Diệp Hạnh cả một đống lý lẽ cùn, Vương thị tự thấy nàng, nhưng nàng nghĩ nghĩ thấy mua xe lừa quả thật tiện lợi hơn nhiều, liền gật đầu đồng ý: “Mua thì mua , ngươi đó! Ngươi nghĩ kỹ còn hỏi làm gì, e là ngươi đưa tiền cho chứ.” Diệp Hạnh vội vàng ôm Diệp Đào lên chắn mặt , hì hì : “Nương quả thật càng ngày càng thông minh , con đặt cọc hai mươi lạng, còn hai mươi lăm lạng còn chẳng hôm nay con đang bàn với nương , nương đồng ý con mới móc tiền .”
Dù khi chi tiền xót ruột đến mấy, cuối cùng Diệp Hạnh cẩn thận cùng Vương thị và Diệp Đào lái xe về nhà vẫn vui vẻ. Xe lừa của các nàng rộng rãi thoải mái bằng xe ngựa của Thẩm phủ, Lâm phủ, nhưng cũng thể chất kha khá đồ đạc, bên trong cũng còn bộ trong gió lạnh nữa. Nếu thật sự cần điều khiển lừa, Diệp Hạnh trong xe , nhưng Diệp Đào trong xe ấm áp tò mò chịu yên. Nàng khi thì bò cửa sổ cảnh vật bên ngoài, khi thì bò ngoài xe cùng Diệp Hạnh điều khiển lừa, bận rộn đến toát cả mồ hôi. Vương thị đành ôm nàng lòng cho nhúc nhích, sợ xe lừa lắc lư làm nàng ngã.