Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:04:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chi Thư là đầu tiên phát hiện Thẩm Thiệp lâm bệnh, y nhận thấy lang quân vốn dĩ luôn cần mẫn sách thức dậy đúng giờ liền cảm thấy . Đợi đến khi y gọi mấy tiếng trong phòng mà hồi đáp, y lập tức nhận Thẩm Thiệp xảy chuyện.

Đợi đến khi Chi Thư xông phòng, chỉ thấy Thẩm Thiệp giường với vẻ mặt ửng hồng, gọi thế nào cũng chỉ nhíu mày. Y liền lập tức bảo hạ nhân tìm đại phu đến.

Thẩm Thiệp ít khi bệnh, y đột nhiên đổ bệnh khiến viện đều hoảng loạn cả lên. Động tĩnh lớn như tự nhiên cũng truyền đến tai Tống thị và Thẩm Tịch.

Tống thị dù cũng là đương gia chủ mẫu, ngày thường trông vẻ dễ gần đến mấy, lúc nàng cũng thể ngay lập tức khiến trong phủ đều căng thẳng. “Truyền lời xuống, bất kỳ ai trong phủ cũng phép bàn tán riêng chuyện , nếu kinh động đến lão phu nhân tuyệt đối sẽ khoan nhượng!”

Giải quyết xong xuôi chuyện trong nhà, nàng mới thể rảnh rỗi đến thăm Thẩm Thiệp. Thẩm Tịch thấy nàng liền sốt ruột : “Mẫu , thuốc đắng quá, đại phu tài nào đút cho ca ca uống !”

Thẩm Thiệp từ nhỏ ghét vị đắng, bảo y uống thuốc còn khó hơn lên trời. Có điều, từ khi Thẩm Thiệp bắt đầu hiểu chuyện thì y ít khi mắc bệnh, đến nỗi nàng suýt quên mất y ghét uống thuốc. Tống thị vỗ vai Thẩm Tịch bảo nàng bình tĩnh : “Đừng vội, cứ để nhà bếp đưa chút mật tiễn tới, lát nữa sẽ tự cho y uống thuốc.”

Khi mật tiễn mang đến, Tống thị bên giường Thẩm Thiệp, dùng giọng dịu dàng dỗ dành y: “Thiệp nhi, mật tiễn tới , uống thuốc xong ăn một viên mật tiễn thì miệng sẽ còn vị đắng nữa.” Chẳng lời của Tống thị tác dụng , miệng Thẩm Thiệp còn ngậm chặt như nữa, Tống thị nhân cơ hội đút mấy thìa thang dược .

Đan Đan

Nếm mấy ngụm vị thuốc đắng chát, Thẩm Thiệp chịu uống nữa. Tống thị còn cách nào, đành nhặt một viên mật tiễn đút cho y. Cứ lặp vài như , đến khi Thẩm Thiệp cuối cùng cũng uống hết một chén thang dược thì nàng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Thế nhưng thuốc uống mà Thẩm Thiệp mãi đổ mồ hôi. Đại phu bắt mạch xong với Tống thị: “Phu nhân, tiểu lang quân cứ thế thì , còn đổi cho y một thang thuốc khác, nhưng vị thuốc đó còn đắng hơn thế , e rằng tiểu lang quân sẽ chịu uống.” Tống thị xong càng thêm sốt ruột, nàng thậm chí còn tìm banh cằm Thẩm Thiệp mà đổ thuốc . Thẩm Tịch thấy Thẩm Thiệp yếu ớt như cũng lo lắng, trong lúc cấp bách nàng liền nghĩ đến Diệp Hạnh, lập tức đề nghị với Tống thị: “Mẫu , thể tìm Diệp tiểu nương tử, món ngọt nàng làm ca ca đều thích, nàng cách làm cho thuốc thể miệng ca ca.”

Mặc dù Tống thị từng Thẩm Thiệp thích món ngọt của Diệp Hạnh, nhưng đến nước cũng chỉ đành “ bệnh vái tứ phương”. “Được , Tri Thư, mau chóng mời Diệp tiểu nương tử tới giúp đỡ, bất luận bao nhiêu tiền cũng !” “Mẫu , con sẽ đích tìm nàng , nàng nhất định sẽ tới.” Chuyện liên quan đến Thẩm Thiệp, Thẩm Tịch thật sự thể yên chờ đợi, nàng dặn dò Tống thị một tiếng lao ngoài, sai hầu đánh xe nhanh nhất thể đến quán ăn Diệp Nương Tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-52.html.]

Diệp Hạnh thấy Thẩm Tịch từ xe ngựa lao xuống chạy về phía thì đỗi ngạc nhiên. Nàng mỗi gặp Thẩm Tịch đều thấy nàng ung dung bình thản, chuyện gì thể khiến nàng hoảng loạn đến . Nàng còn kịp hỏi, Thẩm Tịch vội vã kéo nàng ngoài : “Ca ca bệnh thể uống thuốc đắng, mời ngươi làm cho thuốc dễ uống một chút, ngươi nhất định giúp .”

Thẩm Thiệp uống thuốc đắng ? Diệp Hạnh cảm thấy khó tin, nàng cứ nghĩ Thẩm Thiệp trông lạnh lùng như , chắc chắn uống bất kỳ loại thuốc đắng nào cũng nhíu mày. Huống hồ đó chẳng y thích đồ ngọt ? Xem bọn họ dối nàng. Diệp Hạnh tuy thấy khó tin, nhưng chuyện khẩn cấp nên nàng chỉ chào vội Vương thị từ xa cùng Thẩm Tịch vội vã đến Thẩm phủ.

Khi các nàng đến nơi thì Tống thị dùng đủ cách khác để đút thuốc cho Thẩm Thiệp, nhưng đều hiệu quả. Trên đường , Diệp Hạnh cẩn thận hỏi rõ tình trạng của Thẩm Thiệp, nàng cân nhắc rằng thuốc là thuốc sắc, hơn nữa Thẩm Thiệp chỉ cần ngửi thấy vị đắng là tuyệt đối mở miệng, bởi nghĩ cách .

Diệp Hạnh vội vàng hành lễ với Tống thị và đại phu trình bày ý tưởng của : “Thẩm lang quân chỉ cần ngửi thấy vị đắng là chịu mở miệng, nếu bao thuốc thang để mùi đắng tỏa thì lẽ y sẽ chịu uống. Vừa thể dùng bột nếp và sữa bò làm một lớp vỏ sữa ngọt để bao lấy thuốc.”

Lớp vỏ sữa chính là cách làm của vỏ bánh tuyết mị nương, nguyên liệu sử dụng đơn giản, chỉ sữa, bơ, đường mịn và bột nếp. Đại phu khi thành phần phức tạp nào ảnh hưởng đến dược tính thì đồng ý với phương pháp .

Tuyết mị nương là một món tráng miệng thủ công cơ bản, Diệp Hạnh từng làm nhiều ở nhà. Lần cũng ngoại lệ, nàng nhanh chóng làm vỏ bánh nếp sữa, để Thẩm Thiệp chịu mở miệng, nàng còn đặc biệt rắc một lớp đường bột bên ngoài khi bọc thuốc nước. Quả nhiên, dù đang sốt cao mê man, Thẩm Thiệp vẫn giữ sự thông minh của . Chỉ khi ngửi thấy mùi sữa thơm lừng, y mới chịu hé miệng. Đến khi đầu lưỡi chạm lớp đường bột ngọt lịm, y mới mở miệng ăn miếng tuyết mị nương thuốc nước nhỏ đó. Vỏ tuyết mị nương mềm mại và đàn hồi nhưng dễ dàng cắn vỡ, thích hợp cho bệnh nhân đang sốt cao, sức lực như Thẩm Thiệp. Khi Thẩm Thiệp chú ý, thuốc nước liền theo vết nứt chảy xuống cổ họng, trong miệng chỉ còn vị ngọt của vỏ bánh nếp sữa, dường như cũng quá khó chịu. Vì , Thẩm Thiệp ngoan ngoãn ăn hết miếng đến miếng khác, cho đến khi uống hết tất cả thuốc.

Tống thị thấy từng miếng tuyết mị nương thuốc nước chuẩn trong đĩa đều Thẩm Thiệp ăn hết, nàng tán thưởng Diệp Hạnh. Hôm nay gặp mặt, nàng còn thông minh hơn những gì nàng từng , cũng uổng công Tịch nhi luôn ở nhà khen ngợi nàng. Lát nữa nhất định cảm ơn nàng thật chu đáo.

Diệp Hạnh khi đút thuốc xong rời ngay, mà cùng đại phu và Tống thị chờ bên cạnh Thẩm Thiệp. Nàng Thẩm Thiệp nhắm mắt trong chăn, lẽ là vì thiếu ánh mắt lạnh lùng thường ngày và những lời già dặn, dáng vẻ khiến Diệp Hạnh đầu tiên nhận y chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Khi nàng thật sự mười sáu tuổi, những trai bên cạnh nàng vẫn còn ngây thơ, ai giống như Thẩm Thiệp. Diệp Hạnh hiểu sinh trong gia đình điều kiện như mà y hình thành tính cách , lẽ là thừa hưởng từ Thẩm Tuần phủ chăng.

Cuối cùng, khi thuốc tác dụng, Thẩm Thiệp bắt đầu đổ mồ hôi, y cảm thấy thở từ mũi còn nóng rát và khô khan nữa, vì đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Tống thị thấy liền vội vàng bảo Thẩm Tịch và Diệp Hạnh cùng những khác lui , chỉ để đại phu và tiểu tư giúp Thẩm Thiệp lau quần áo.

Giờ đây còn chuyện đáng lo lắng, Thẩm Tịch và Diệp Hạnh riêng với liền cảm thấy ngượng ngùng, nàng bắt đầu câu chuyện từ . “Diệp Hạnh, , và ca ca cố ý lừa ngươi , y quả thật thích đồ ngọt, nhưng y chỉ nghĩ rằng một nam tử hán đại trượng phu như y còn thích đồ ngọt.” Có lời dối đầu tiên, thì nhiều chuyện xảy đó đều thể nghĩ kỹ. Diệp Hạnh cảm thấy quả thật động não, nếu thì nhiều chuyện đều chịu sự suy xét kỹ lưỡng, một tiểu tư như Tri Thư tuyệt đối thể làm nhiều việc như . Chỉ riêng việc nàng thường xuyên gửi thư cho Tri Thư mà gặp trở ngại nào đáng để suy nghĩ sâu xa , một gia đình quyền quý với quy củ nghiêm ngặt như Thẩm phủ, hầu làm thể tự ý liên lạc, giao tiếp với bên ngoài nếu sự cho phép của chủ nhân.

Loading...