Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:04:52
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Hạnh là là làm, cho dù công việc buôn bán ngày nào cũng bận rộn, nàng vẫn hề bỏ bê chuyện sách học chữ. Ngay cả Vương thị, Diệp Đào và cả Đại Nữu trong nhà cũng đều tranh thủ thời gian để học.

Sắp đến Tết , các nàng thậm chí học xong Tam Tự Kinh, giờ đây bắt đầu nhờ hai vị tiểu dạy Thiên Tự Văn. Dĩ nhiên, Diệp Đào và Đại Nữu chỉ thể Tam Tự Kinh một cách trôi chảy, còn các chữ riêng lẻ thì thường là hôm nay nhớ, mấy hôm quên. Diệp Hạnh vì thế mà làm chậm kế hoạch học chữ của . May mắn , trong Thiên Tự Văn cũng nhiều chữ trùng lặp, khi học các nàng liền thể nhanh chóng lĩnh hội.

Đồng thời, kể từ khi Diệp Hạnh chỉ cho các nàng phương pháp nhận chữ qua các biển hiệu phố, các nàng thường xuyên chú ý một cái mỗi khi dạo bước đường. Cứ thế ngày ngày ngắm , mà vô hình trung cũng nhận thêm ít chữ. Người trong phủ thành thấy đều tấm tắc khen ngợi, mấy nhà quê các nàng, một gia học uyên thâm, hai chính quy giảng dạy, mà thật sự chữ, thậm chí còn chẳng kém gì những đứa trẻ khai sáng ở học đường.

Đại Nữu khi bán điểm tâm thường khách khen ngợi thông minh, nàng cũng thấy thiên phú nhận chữ, liền mỗi buổi sáng ở nhà bắt đầu dạy Đại Trụ học chữ. Đại Trụ dù cũng lớn tuổi hơn một chút, ngộ tính học chữ của y bằng Đại Nữu, ngày nào cũng lẩm bẩm bên tai, nên tốc độ nhận chữ chậm hơn nhiều.

Đan Đan

Thế nhưng cho dù là , Lâm thị cũng thấy mãn nguyện. Nàng thấy Đại Trụ mướt mồ hôi đất, dùng cành cây đối chiếu với chữ do Đại Nữu mà khoa tay múa chân, trong lòng khỏi cảm động.

Trong thôn, hễ nhà nào điều kiện khá giả một chút đều đưa con trai đến học đường khai tâm. Dù học tiếp , cũng thể nhận vài chữ, ngoài tìm việc cũng tiện hơn khác. Năm đó, nàng và lão gia cũng từng nghĩ đưa Đại Trụ học, nhưng trớ trêu , cuộc sống gia đình kịp khởi sắc thì lão gia qua đời. Vốn dĩ nàng cứ nghĩ cuộc đời của một nhà họ chỉ thể khốn khổ như , nào ngờ mẫu nữ Vương thị kéo họ một phen, chỉ khiến tiền bạc rủng rỉnh hơn, mà Đại Trụ, Đại Nữu cũng thể cùng học chữ. Thật đúng là mơ cũng bật mà tỉnh giấc.

Buổi tối, lúc Đại Nữu về nhà dùng bữa, nàng thấy nương đang lắng nàng và ca ca bàn luận chuyện học chữ, liền đề nghị nương cũng theo học cùng.

Lâm thị xua tay : “Ta thì thôi , cái tuổi của học mấy thứ ích gì ? Vả , còn may mỗi một bộ y phục mới cho ba con các nàng chứ.”

“Nương cần chứ, Vương thẩm còn đang học cùng Tiểu Đào tử đó thôi. Vả , Vương thẩm tìm tiệm ở phủ thành may y phục mới , chất liệu mắt, mềm mại lắm!” Đại Nữu cảm thấy lời Diệp Hạnh đều lý, ngay cả Vương thị cũng lời nàng học, Lâm thị tự nhiên cũng thể bỏ qua.

“Sao, y phục mới còn sợ nhiều ? Y phục may vặn để các nàng mặc lúc làm việc thường ngày, còn y phục làm từ chất liệu mua ở tiệm thì để mặc lúc tiếp đãi khách khứa.” Lâm thị thể Diệp Hạnh thuyết phục, nhưng nghĩa là Đại Nữu cũng thể, “Tài nghệ của tuy tinh xảo mắt bằng trong tiệm, nhưng đường kim mũi chỉ chắc chắn sẽ dày và bền hơn ở đó, lúc làm việc thì nên mặc loại .”

Đại Trụ trầm mặc một lát cũng gật đầu : “Y phục mua bên ngoài đắt lắm, nay Lâm thẩm và Tiểu Hạnh đều bận rộn buôn bán, Tiểu Đào tử còn nhỏ như , các nàng thời gian, nương giúp may một hai bộ cũng . Các nàng cũng giúp nhà nhiều như , chúng chẳng gì để báo đáp, chỉ chút tâm ý là còn thể đưa .”

Đại Nữu cảm thấy nương và ca ca luôn suy nghĩ thật chu , nàng thật sự hy vọng cũng thể nhanh chóng trưởng thành, giúp đỡ gia đình nhiều hơn và báo đáp Diệp Hạnh tỷ tỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-50.html.]

Diệp Hạnh khi giúp đỡ khác bao giờ nghĩ đến hồi báo, bởi lẽ làm việc thiện là thuận theo tâm ý của chính . Nếu cứ luôn mong chờ khác báo đáp thì sẽ dễ sinh tâm mất, lâu dần sẽ đánh mất sơ tâm làm việc thiện.

Bởi , Diệp Hạnh bao giờ nghĩ đến việc Đại Nữu báo đáp nàng thế nào. Nàng vẫn bận rộn với công việc buôn bán và học tập như thường, cảm thấy cuộc sống khi xuyên đầu tiên trở nên sung túc đến , khiến nàng còn thời gian để bận tâm đến những suy nghĩ u tối trong lòng các đồng nghiệp ở phủ thành, những ở lão trạch Diệp gia trong thôn.

Đặc biệt là việc luyện chữ, nó khiến Diệp Hạnh trở nên tĩnh tâm hơn nhiều. Mỗi ngày dành ít nhất nửa canh giờ luyện chữ trở thành mục cố định Diệp Hạnh yêu thích nhất. Mặc dù thời gian luyện chữ dài, chữ vẫn đủ , nhưng so với thì dễ hơn nhiều.

Diệp Hạnh tự cảm thấy chữ của đến nỗi quá chướng mắt khác, liền cẩn thận ba bức thư mà nàng cho là nhất, cùng với những món ăn mang khí Tết năm Hổ hoan hỉ, lượt gửi cho Lâm Tuyết Lan, Thẩm Tịch và Chi Thư, coi như là quà mừng năm mới.

Lâm Tuyết Lan khi nhận đương nhiên vô cùng vui mừng, nàng ngay cả cơm canh trong bếp nhà chuẩn xong cũng chẳng màng ăn, vội vàng bảo nhà bếp nấu sẵn sủi cảo vân hổ do Diệp Hạnh làm cho nàng.

Nữ đầu bếp trong bếp thấy sủi cảo vân hổ liền cảm thấy đau đầu, “Tiểu nương tử họ Diệp , làm đồ ăn thể làm cho tử tế, ngay cả vỏ sủi cảo cũng làm thành vân hổ, đây là làm khó ai đây.”

“Thôi , bảo ngươi nấu sẵn chứ bảo ngươi làm .” Người bên cạnh vội vàng ngắt lời nàng oán trách, “Chuyện tiệc thưởng hoa hỏi rõ ràng , đều là do nha Thanh Mai bịa đặt, nàng mâu thuẫn với Diệp tiểu nương tử nên lấy chúng làm đao kiếm. Vả , lúc chúng chèn ép , cũng chẳng nhân cơ hội cáo trạng, nếu thì chúng cũng phạt như con nha đầu Thanh Mai .”

Những bên cạnh cũng đều gật đầu phụ họa, bởi Diệp Hạnh căn bản ý định Lâm phủ, thì chẳng mâu thuẫn gì với các nàng. Nhị cô nương thích ăn gì thì cứ ăn đó, các nàng cũng vui vẻ thoải mái.

Khác với nhà bếp Lâm phủ, nhà bếp Thẩm phủ vô cùng quen thuộc với việc hâm nóng đồ ăn do Diệp Hạnh làm cho Thẩm Tịch. Hai vị nam chủ tử Thẩm phủ ở nhà đều mấy nhiệt tình với chuyện ăn uống, Tống thị và Thẩm Tịch đều tính cách dễ chuyện, cảm thấy ăn gì cũng gần như , chỉ Vạn thị thỉnh thoảng mới yêu cầu ăn uống tinh xảo, cho nên việc làm bếp trong Thẩm phủ vốn dĩ chẳng mấy cảm giác thành tựu.

, kể từ khi Diệp nương tử mở tiệm, đại cô nương cứ cách ba ngày mang đồ ăn của nàng về phủ, trong bếp từ lâu chẳng còn lấy làm lạ nữa.

Thẩm Tịch thấy từng chiếc sủi cảo họa tiết hổ vằn cam đỏ, trắng và đen xen kẽ trong bát, liền cảm thấy như thể những chú hổ con đáng yêu đang lưng chơi trốn tìm với nàng. Trong thư của Diệp Hạnh còn những lời chúc mừng năm mới đầy mới lạ, Thụy Hổ nghênh xuân, Kim Hổ náo xuân, và chữ cũng vô cùng thú vị.

Nàng cảm thấy những thứ ho như thể chỉ nàng xem, nhất định chia sẻ với ca ca một chút, xem ca ca sẽ gì về Diệp Hạnh. Chắc hẳn y thấy Diệp Hạnh dùng thành ngữ lung tung và những nét chữ chẳng phong cốt gì cũng đổ mồ hôi hột, Thẩm Tịch nghĩ đến bộ dạng Thẩm Thiệp nghiêm túc bình phẩm bức thư của Diệp Hạnh là liền nhịn bật . Bộ dạng của nàng khiến Thu Cúc mơ hồ hiểu, đại cô nương chuyện gì buồn mà nhất định tìm lang quân , mà tự nửa đường bật thành tiếng.

Loading...