Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:04:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tri Thư Ngốc Nghếch

Thẩm Thiệp kể từ khi để Tri Thư đưa tập chép chữ thì vẫn luôn ở nhà chờ Tri Thư trở về báo cáo phản ứng của Diệp Hạnh. Thế nhưng y đợi mãi mà vẫn thấy Tri Thư báo cáo, y chỉ thấy Tri Thư từ tiệm của Diệp Hạnh trở về cũng như khi tiếp tục làm việc, lời nào. Trong lòng y càng thêm tò mò, Diệp Hạnh thấy tập chép chữ rốt cuộc phản ứng thế nào, là cảm thấy hổ cảm nhận tấm lòng vất vả của y.

Thế nhưng Tri Thư ở chỗ Diệp Hạnh làm xong việc thì Thẩm Thiệp sẽ hỏi tới, nếu chủ động hỏi thì khó tránh khỏi lộ việc y quá mức quan tâm đến Diệp Hạnh. Thẩm Thiệp tuyệt đối thừa nhận ngày càng quan tâm đến Diệp Hạnh, vì y chỉ thể kỳ vọng Tri Thư thể hiểu ý , chủ động với y những điều , nhưng dù y ám chỉ thế nào Tri Thư cũng cứ như một con ngỗng ngốc nghếch chôn chân mắt y, ngoài việc khiến y cảm thấy chướng mắt thì tác dụng gì.

Tri Thư cũng cảm thấy tủi , y chân từ Diệp Nương Tử Thực Tứ trở về, chân lang quân gọi y thư phòng, cũng lời nào, cứ để y đó. Cần rằng lang quân ở thư phòng sách luyện chữ, ghét nhất khác bên cạnh hầu hạ, hôm nay khác thường như khiến y cảm thấy gì đó đúng. Tri Thư tưởng việc nào đó làm mới khiến lang quân để y phạt trong thư phòng, thế nhưng y vắt óc suy nghĩ cũng tìm nguyên nhân.

Đan Đan

Tri Thư cảm thấy mỗi giây trong thư phòng đều là sự tra tấn, nhưng trớ trêu lang quân còn thỉnh thoảng lườm y một cái, lườm đến mức trong lòng y bất an.

“Khụ khụ.” Thẩm Thiệp ho khan hai tiếng, Tri Thư liền nịnh nọt hỏi: “Lang quân, , cổ họng khỏe ?”

Đứng ở đây nửa buổi mà vẫn hiểu, Thẩm Thiệp đầu tiên giận cái đầu gỗ của Tri Thư như , quên mất y còn khen Tri Thư thật thà. “Đồ trong đĩa ăn hết , còn mau dọn ?” Thẩm Thiệp đột nhiên chỉ chiếc đĩa đựng điểm tâm từ tiệm của Diệp Hạnh đó mà .

Chẳng lẽ chỉ vì cái đĩa dọn mà lang quân để y phạt lâu như ? Tri Thư suy nghĩ một chút, tuy kỳ lạ, nhưng cũng hợp lý. Vốn dĩ lang quân thích ăn uống trong thư phòng, y luôn thư phòng là nơi dùng để sách, vì khi Diệp tiểu nương tử mở tiệm, thư phòng ngoài nước , món ăn vặt nào khác.

“Nô tài đáng chết, quên mang mấy thứ , nô tài ngay lập tức dọn !”

Thẩm Thiệp thấy y ám chỉ rõ ràng như , Tri Thư vẫn chỉ lo thu dọn đĩa bàn. Thẩm Thiệp thật sự chịu thua Tri Thư , chỉ thể giả vờ như vô ý : “Chiếc đĩa cũng là của tiệm Diệp tiểu nương tử , lúc ngươi đưa tập chép chữ mang cái theo?”

“Lang quân, Người quên ? Đồ ăn của Diệp tiểu nương tử khi đưa đến phủ đều sẽ đổi dụng cụ ăn uống một , nếu làm thể bưng lên cho Người dùng chứ!” Tri Thư bưng bát đĩa : “Hơn nữa, tiệm Diệp tiểu nương tử nào đĩa như , ngay cả tập chép chữ hôm nay Người tặng nàng còn cảm thấy quý giá đến mức dám nhận đó!”

Cuối cùng cũng đúng trọng tâm , Thẩm Thiệp cảm thấy nếu Tri Thư y sẽ trực tiếp mở lời hỏi mất. Vì Tri Thư chủ động nhắc đến, thì y thuận thế hỏi: “Chẳng qua chỉ là mấy bản tập chép chữ dùng qua thôi, gì đáng ngại mà dám nhận. , ngoài việc cảm thấy quý giá , nàng còn gì nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-49.html.]

“Còn gì nữa chứ, nàng nhận đương nhiên là trong lòng nở hoa, tươi rạng rỡ , còn đảm bảo nhất định sẽ luyện chữ thật , sớm muộn gì cũng chữ đẽ.”

“Lươn lẹo, ăn cho tử tế!” Thẩm Thiệp Diệp Hạnh thích tập chép chữ y chọn trong lòng đương nhiên vui mừng, nhưng y vẫn cứng miệng: “Đừng học theo cách chuyện khoa trương của ngoài, cứ thuật sự việc một lượt cho .”

Tri Thư cảm thấy tủi , hôm nay vì vài bát đĩa dọn mà phạt thì , y nịnh nọt lấy lòng còn mắng, công việc thật sự càng ngày càng khó làm!

“Diệp tiểu nương tử quả thật thích, tập chép chữ của Nhan Chân Khanh quá quý giá, nàng sợ lãng phí tập chép chữ . nàng cũng chọn tập chép chữ nhất định là vì nàng ngoài làm ăn khác coi thường, nàng vì tấm lòng cũng chăm chỉ luyện chữ.”

Lúc Thẩm Thiệp xác nhận phản ứng của Diệp Hạnh , xem nàng khác biệt với các nữ tử khác, bận tâm đủ nhu mì thanh tú, mà là hiểu ý của . Có ám thị tâm lý , Thẩm Thiệp luôn trong vô thức nghĩ xem chữ của Diệp Hạnh luyện thế nào .

Thế nhưng hôm đó Diệp Hạnh gửi thư đến nữa, Thẩm Thiệp dù trong lòng ngứa ngáy cũng làm chuyện khó xử là gọi Tri Thư đến hỏi nữa. Diệp Hạnh vẫn luôn y quan tâm, nhớ nhung dạo quả thật bận rộn hơn, kể từ khi nàng đề xuất từ dịp Tết bắt đầu làm món ăn giới hạn theo mùa lễ hội, nàng bắt đầu thử làm nhiều kiểu dáng món ăn Tết .

Đón Tết cần làm những món thật hoan hỉ, những tạo hình mang chủ đề Phúc Lộc Thọ là điều tất yếu. Tuy nhiên, cũng sự đổi mới trong khí vui tươi, như tạo hình đầu hổ, sư tử thức. Đồng thời, cần cung cấp lượng lớn, điều khiến những thứ họ chuẩn trong thời gian ngắn tăng lên đột biến.

Đợi đến khi Diệp Hạnh cuối cùng cũng chốt mẫu mã cuối cùng, và truyền dạy cách làm các kiểu dáng mới cho Vương thị, Lâm thị cùng Đại Nữu, thì Quán Ăn Diệp Nương Tử mới thể chính thức tuyên bố bán và nhận đặt các suất bánh bao, màn thầu và sủi cảo phiên bản giới hạn Tết.

Những chiếc bánh bao đầu hổ ngộ nghĩnh, những màn thầu sư tử thức uy phong lẫm liệt, cùng các mẫu sủi cảo vân hổ đầy sức tưởng tượng lượt trưng bày tại vị trí nổi bật nhất của Quán Ăn Diệp Nương Tử. Diện mạo của chúng đều khiến khách hàng đến quán cảm nhận hương vị Tết năm Hổ đậm đà. Do Diệp Hạnh tuyên bố, cửa tiệm sẽ đóng cửa một tuần bắt đầu từ ngày ba mươi Tết, nên những món giới hạn năm Hổ chỉ bán từ nửa tháng Tết. Ai nhu cầu thể đặt , ưu tiên đến .

Các khách hàng liền lũ lượt đổ xô Quán Ăn Diệp Nương Tử để đặt hàng, hơn nữa các suất giới hạn ngày lễ từ năm phần đổi thành hai mươi phần, khiến lượng đơn đặt càng ngày càng nhiều. Một khách cảm nhận khí lễ hội náo nhiệt, liền cân nhắc mua vài phần về nhà. Kết quả là, lũ trẻ trong nhà thấy chiếc bánh bao đầu hổ sống động như thật bước nổi, các bậc trưởng bối cũng thấy hoan hỉ nên liền ăn ngay trong ngày.

Những món căn bản chẳng thể giữ lâu. Vả , tiền tiền, ai ai cũng đón một cái Tết sung túc, bánh bao, màn thầu cũng chẳng tốn kém là bao, ăn xong thì thôi. Sau đó, họ còn tranh thủ đến Quán Ăn Diệp Nương Tử mua thêm vài phần nữa.

Diệp Hạnh vì thế mà ngày ngày bận rộn tối mặt tối mày, nào ngờ Thẩm Thiệp lo lắng đến sốt ruột vì chuyện luyện chữ của nàng. Các tiệm bánh bao khác thấy cảnh tiệm của Diệp Hạnh bắt đầu xếp hàng dài cũng đành bó tay. Bởi lẽ, Diệp Hạnh rõ đó chỉ là hàng giới hạn Tết, chỉ bán trong nửa tháng mà thôi.

Họ chỉ tự trách thể nghĩ những ý tưởng sớm hơn, chỉ đành tính toán những ngày nghỉ Tết ở nhà luyện tập, cũng thể làm một kiểu bánh bao ưa chuộng. Không nhất thiết giống Diệp Hạnh làm, nhưng cốt là mang may mắn cho khách hàng.

Loading...