Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Hạnh, Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan tốn nhiều sức tìm thấy một bãi cỏ bằng phẳng chân núi để nghỉ ngơi. Bãi cỏ cách con sông quá xa cũng quá gần, hơn nữa đúng lúc và buổi chiều đều bóng cây râm mát, quả là một nơi để cắm trại. Nha và bà tử của hai phủ lập tức bắt tay sắp đặt đồ đạc, để các nàng thể xuống nghỉ ngơi. Bởi vì lắc lư xe quá lâu, Diệp Hạnh, Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan cảm thấy đất vẫn còn chao đảo, nhưng Diệp Đào xuống xe liền chạy ngay đến cây lê nhặt cánh hoa đội lên đầu chơi đùa, khiến ba Diệp Hạnh vô cùng kinh ngạc.
Ba Diệp Hạnh chờ các nha trải đệm xong liền đệm Diệp Đào chạy tới chạy lui chơi đùa, ăn điểm tâm trò chuyện. Chẳng mấy chốc Lâm Tuyết Lan cảm thấy mệt mỏi, nàng nửa mơ nửa tỉnh tận hưởng làn gió mát thổi qua mặt. Diệp Hạnh và Thẩm Tịch cũng hạ giọng chuyện. Còn một bên khác, Tăng Sở và Thẩm Thiệp vì thể hiện nhiều hơn một chút nên càng sâu rừng, săn thêm nhiều con mồi để khoe với các nàng.
Diệp Hạnh thấy hai tạm thời vẫn dấu hiệu về, nàng thấy khu rừng rậm rạp xanh tươi cũng chút ngứa ngáy trong lòng, liền mời Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan cùng nàng rừng xem .
"Ôi chao, hôm nay mặc váy dài quá . E là mấy bước rách hết mất. Hơn nữa bây giờ nóng, cứ mặc thế trong rừng." Lâm Tuyết Lan hôm nay cố ý mặc bộ váy mới may ngoài, nàng Tăng Sở đến thấy nàng trong bộ dạng váy áo rách nát, đẫm mồ hôi.
Thẩm Tịch thì , nhưng Thu Cúc vội vàng ngăn nàng : "Đại cô nương, y phục của cũng thích hợp trong rừng ạ. Chỉ trách nô tỳ hôm nay chuẩn y phục cho . Hay là chúng mang theo y phục thích hợp hẵng nhé."
"Phải, ngươi cũng đừng nữa. Bộ váy áo của ngươi e là giá rẻ, rách hỏng còn thấy tiếc cho ngươi. Vậy thế , giao Diệp Đào cho hai ngươi, tự lên xem ." Diệp Hạnh thấy hai sắp mở lời ngăn cản, liền lập tức cam đoan, "Yên tâm , tuyệt đối sẽ xa, chỉ xem bên trong gì thôi. Huống hồ, Thẩm lang quân và Tăng lang quân chẳng , ở đây mãnh thú, chỉ vài con vật nhỏ thôi."
Đan Đan
Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan thấy cãi Diệp Hạnh đành đồng ý, dặn dò Diệp Hạnh nhất định về bữa trưa. Diệp Hạnh liên tục gật đầu về phía núi, đường còn nhặt một cành cây làm gậy leo núi, còn thể gạt những cây cỏ chắn đường .
Ngọc Tân Sơn cao lắm, Diệp Hạnh bao lâu đến lưng chừng núi. Suốt dọc đường ngoại trừ thỉnh thoảng con thỏ lướt qua giữa các bụi cây, Diệp Hạnh còn thấy con vật nào lớn hơn nữa, điều khiến Diệp Hạnh càng yên tâm lên cao hơn. Diệp Hạnh một hồi phát hiện một hang núi bên sườn núi vài loại cây leo, mọc , gần như che kín cả một mặt vách núi.
Diệp Hạnh cảm thấy quen mắt, nàng tò mò gần xem, phát hiện lá của loại cây dài và hình bầu dục, mặt bao phủ bởi lớp lông tơ màu nâu gỉ mịn màng. Có một cành còn mọc những quả nhỏ màu xanh lục, quả hình bầu dục cũng bao phủ bởi lớp lông mịn, phần ngọn dần nhọn , phần rốn quả lồi.
"Đây là Ái Ngọc quả!" Sau khi quan sát kỹ những quả đó, Diệp Hạnh cuối cùng cũng nhận đây là Ái Ngọc, lập tức vui mừng kêu lên một tiếng. Đáng tiếc là bên cạnh nàng ai để chia sẻ niềm vui , khu rừng núi tĩnh lặng ngược vì tiếng kêu của nàng mà khiến nhiều con chim trong rừng vỗ cánh bay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-121.html.]
Ái Ngọc quả thể dùng để làm thạch Ái Ngọc. Ban đầu Diệp Hạnh chỉ hy vọng thể tìm thấy Phích Lịch quả để làm thạch giải nhiệt mùa hè. Phích Lịch quả đến tháng chín mới chín, lúc đó những ngày nóng nhất qua , tìm thấy Ái Ngọc quả chẳng khác nào thêm gạch thêm ngói cho thức uống mùa hè của Diệp Hạnh. Diệp Hạnh lùi mấy bước để ngắm bộ mặt vách núi đầy cành Ái Ngọc quả , ước lượng sơ bộ tỷ lệ đậu quả cành, đoán chừng món thạch mùa hè của nàng chỗ dựa .
Diệp Hạnh nghĩ Ngọc Tân Sơn là nơi công cộng, ai cũng thể đến. Nếu một ngày nào đó ai đó hái hết hoặc cũng công dụng của nó thì nàng sẽ thể tự cung tự cấp nữa, do đó Diệp Hạnh quyết định hái vài đoạn cành về giâm cành trồng thử. Nếu thể trồng sống thì nàng sẽ trồng một ít ở sân nhỏ trong nhà hoặc mua một mảnh đất để tự trồng, cũng cần chạy xa đến đây để hái nữa.
Diệp Hạnh dùng tay khoa tay múa chân vài cái trong trung, xác định xong lộ trình sẽ leo lên liền buộc vạt váy eo leo lên. Leo lên vài bước Diệp Hạnh cảm thấy cánh tay và cơ thể run rẩy kiểm soát , nhưng nàng ngẩng đầu thấy cành cây ở gần ngay mắt thì trong lòng cam tâm, nàng cảm thấy dễ dàng từ bỏ là phong cách của , liền nghiến răng tiếp tục leo lên.
Trời phụ lòng , Diệp Hạnh cuối cùng cũng với tay chạm tới một cành cây khi cạn kiệt sức lực. Nàng cũng bận tâm đến việc những quả đó sẽ kéo xuống mà dùng sức giật một cái, một cành cây dài Diệp Hạnh kéo đứt. Một quả rơi xuống do va chạm với vách núi và vướng víu các cành cây khác. Diệp Hạnh thấy thì thoáng thấy đau lòng, về phía chúng rơi xuống, nghĩ bụng lát nữa xuống sẽ nhặt hết chúng về, vài quả chín thể làm thạch .
Kết quả là Diệp Hạnh nghiêng quá mức, tay nàng nhất thời nắm chặt , ngờ trượt chân ngã xuống. Diệp Hạnh "a" một tiếng thét chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng. May mắn khi nàng lăn xuống, tay vô tình nắm một cành cây bên cạnh, do đó khi ngã xuống còn chút đệm đỡ, thực sự thương đến xương cốt, chỉ là tay và chân của nàng đều đá làm xước, m.á.u tươi đỏ thẫm lập tức nhuộm đỏ xiêm y.
"Ôi chao! Đau c.h.ế.t !" Diệp Hạnh cánh tay và chân đang chảy m.á.u của , làm , đang nghĩ nên tìm chỗ xử lý vết thương là về chỗ cắm trại . Đột nhiên bên tai nàng mơ hồ truyền đến vài tiếng gọi, "Ai ở đó , Diệp Hạnh ?"
"Là , là ! Thẩm Thiệp, mau đến cứu !" Diệp Hạnh lập tức nhận đó là giọng của Thẩm Thiệp, liền vội vàng kêu cứu thật lớn, Thẩm Thiệp nàng sẽ cần khập khiễng khó khăn xuống núi nữa.
Khi Thẩm Thiệp thấy tiếng kêu, còn nghi ngờ nhầm, nhưng càng nghĩ càng thấy đó là Diệp Hạnh. Việc một chạy rừng nàng là làm , thế là Thẩm Thiệp cất tiếng hỏi. Sau khi nhận lời hồi đáp và xác định rõ vị trí của Diệp Hạnh, lập tức thúc ngựa phi nhanh tới, phát hiện Diệp Hạnh chỉ là bụi đất, mà cánh tay và cẳng chân đều thấm vệt m.á.u đỏ.
"Ngươi nông nỗi ?" Khi Thẩm Thiệp Diệp Hạnh tay còn nắm chặt một cành cây, ánh mắt đầy hy vọng , liền hết giận, chỉ đành cam chịu xuống ngựa kiểm tra vết thương của nàng, "Xương cốt thương , còn chỗ nào khó chịu nữa ?"
"Không , chỉ là lúc ngã xuống đá núi làm trách tay và chân chảy chút m.á.u thôi." Diệp Hạnh vội vàng đáp, còn cố gắng dậy vài bước cho Thẩm Thiệp xem. Thẩm Thiệp vội vàng giữ vai nàng , cho nàng cử động.