Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:23:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ.” Thẩm Y Y cũng thật sự quở trách Lý vì cho bọn trẻ xem tivi. Trước tiên Lý là chồng cô, cô thể nào mắng chồng như cách mắng Tiểu Bảo .
Chỉ rằng bây giờ tivi là thứ mới mẻ, đừng trẻ con, ngay cả lớn cũng thấy lạ lẫm và tò mò với nó.
“Mẹ ơi, thể cho mấy đứa nhỏ xem TV một cách hợp lý hơn, nhưng nhất đừng để chúng xem lâu như thế, sáu tiếng đồng hồ quả thực quá nhiều ạ!”
“Được, .” Mẹ Lý vội vàng đáp lời, khi Thẩm Y Y dạy dỗ Tiểu Bảo, bà đỗi lo lắng, sợ rằng cô sẽ sang trách móc .
Giờ đây, Tiểu Bảo thành công chủ động nhận và tha thứ, bà vội vàng bày tỏ: “Y Y , , từ nay về tuyệt đối sẽ cho chúng xem lâu như nữa!”
Thẩm Y Y: “...” Cô vẻ nghiêm khắc quá chăng?
“Khụ.” Cô ho nhẹ một tiếng, mỉm : “Vậy là ạ, , cũng còn sớm nữa, cũng nên về nghỉ ngơi sớm thôi!”
Mẹ Lý do dự, vẫn hỏi: “Mẹ cần theo con làm việc ?”
Thẩm Y Y: “...”
“Không cần ạ.” Thẩm Y Y buồn bất đắc dĩ: “Mẹ cũng , còn ở nhà trông Khoái Khoái Lạc Lạc nữa chứ, với , chiếc điện thoại đó cũng cần coi sóc mà! À đúng , hôm nay ai đến gọi điện thoại ạ?”
“Có, chứ, nhiều là đằng khác.” Mẹ Lý nhắc đến chuyện liền phấn chấn hẳn lên, sờ túi quần: “Kiếm ba mươi tư tệ sáu hào năm xu đấy.”
“Hơn ba mươi tệ? Nhiều thật đấy!” Thẩm Y Y kinh ngạc thốt lên.
“ .” Cuối cùng Lý cũng lục một xấp tiền lẻ từ trong túi, đưa cho Thẩm Y Y như thể đang hiến tặng một món bảo vật: “Y Y, con cầm lấy !”
“Không cần , tiền cứ giữ lấy là ạ.”
Đan Đan
“Vậy chứ? Mẹ chỉ giúp thu tiền thôi mà.” Mẹ Lý : “Cũng làm gì khác , tiền điện thoại cũng bỏ , thể lấy tiền chứ?”
“Mẹ cứ coi như đây là tiền con với Thâm hiếu kính và cha. Sau , khi tiền, cứ trả tiền vốn cho bọn con là ạ.” Thẩm Y Y , cô vốn dĩ cũng nghĩ đến việc dùng một chiếc điện thoại để kiếm tiền.
“Không , .” Mẹ Lý : “Tấm lòng của hai vợ chồng con, cha nhận , nhưng cha thể chiếm lợi lớn như thế từ các con . Hay là, kiếm tiền , chúng chia đôi, năm mươi năm mươi nhé?”
“Được ạ.” Thẩm Y Y thuận theo ý bà.
Mẹ Lý vui vẻ, cất tiền túi: “Vậy chúng cứ gom đủ một tháng chia tiền nhé!”
“Mẹ ơi, về nghỉ ngơi ạ, con cũng chuẩn tắm ngủ đây.” Thẩm Y Y thấy Lý Thâm bước nhà.
Mẹ Lý liền về phòng.
Một đêm trôi qua gì đặc biệt — ngoại trừ việc Thẩm Y Y Lý Thâm ôm ấp, dây dưa rời suốt một hồi lâu.
Sáng hôm , Thẩm Y Y dậy muộn hơn thường lệ. Lúc cô thức dậy, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha ăn sáng xong xuôi, chuẩn cửa hàng.
“Mọi ạ, em sẽ đến .” Thẩm Y Y , công việc chính hiện tại của cô là thiết kế, việc may quần áo cần đến tay cô, vì , dĩ nhiên công việc của cô thong thả hơn Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha nhiều.
“Vậy bọn chị cứ đây, em cứ từ từ mà đến, cần vội .” Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha .
“Đợi .” Thẩm Y Y sang Tiểu Bảo đang cạnh, đôi mắt bé lộ rõ vẻ tủi .
Vì nhớ cùng đến cửa hàng, hôm nay Tiểu Bảo cũng dậy sớm, ai ngờ dậy muộn!
“Tiểu Bảo, con theo cô cả con .” Thẩm Y Y : “Lát sẽ đến , con cứ tự xem thể làm gì thì làm đó, nhưng quậy phá nhé!”
“Dạ ạ.” Tiểu Bảo vui vẻ lên xe đạp của Lý Đại Nha và mất.
Thẩm Y Y nhàn nhã ăn xong bữa sáng, đó tết b.í.m tóc xinh xắn cho Tiểu Bối, xem bài vở hai hôm nay của Nhị Bảo. Xong xuôi đó, cô mới gọi Vượng Tài .
Thẩm Y Y bảo Vượng Tài lấy bài thi và vở bài tập học kỳ của bé cho cô xem. Cô phát hiện kiến thức lý thuyết của Vượng Tài vững vàng, nhưng vì đề thi ở thủ đô thường liên quan đến nhiều kiến thức tổng hợp, Vượng Tài vẫn cách vận dụng linh hoạt những điểm kiến thức .
“Bác gái ơi, con ngốc ạ?” Vượng Tài rụt rè hỏi, đôi mắt chăm chú Thẩm Y Y, sợ nhận một câu trả lời khẳng định từ cô.
Kể từ khi đến thủ đô, bé ngừng nghi ngờ bản , ngay cả bạn học của cũng chế nhạo là đồ ngốc…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-345.html.]
Thẩm Y Y Vượng Tài, thằng bé vẻ ngoài tương đương Đại Bảo và Tiểu Bảo, nhưng thấp hơn các một cái đầu, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi và thiếu tự tin tột độ.
Cảm thấy xót xa trong lòng, cô dịu giọng hơn: “Không con. Kiến thức lý thuyết của con vững, chỉ là con quen cách vận dụng thôi. Có con ít làm bài tập thực hành lắm ?”
“Con…” Vượng Tài ngẩn : “Con làm hết các bài tập thầy cô giao ạ!”
Đương nhiên, những bài tập thầy cô cho thể nào đủ. Trước đây, lúc Vượng Tài còn ở quê, những kiến thức học quá hời hợt, chẳng chuyên sâu chút nào.
“Bài tập giáo viên giao đủ con. Nghe bác , con đừng vội học kiến thức cấp hai.” Thẩm Y Y . Học kỳ Vượng Tài sẽ chính thức lên cấp hai, nhưng vì cảm thấy thông minh bằng các bạn, bé tự ý tìm Nhị Bảo mượn sách cấp hai về học .
Thẩm Y Y tiếp lời: “Kỳ nghỉ hè , con cứ tập trung ôn cho thật chắc kiến thức tiểu học . Con sang tìm Nhị Bảo, bảo nó đưa những bài tập tiểu học mà bác cho nó ngày . Con hãy tự chép một lượt, làm bộ.”
Những đề bài tiểu học Thẩm Y Y biên soạn riêng, dựa tình hình học tập của Đại Bảo và Nhị Bảo khi hai đứa còn ở thôn Thanh Thủy.
Vì nghĩ xa hơn, Tiểu Bảo hoặc Tiểu Bối cũng thể cần dùng đến, nên Thẩm Y Y mang tất cả những đề bài lên thủ đô.
Hơn nữa, những bài tập mà cô chuẩn cho Nhị Bảo đều làm tâm huyết và diện, giúp thằng bé dễ hiểu nhất thể. Bởi , chúng cực kỳ phù hợp với tình hình học lực hiện tại của Vượng Tài.
“Thật ạ?” Vượng Tài mừng rỡ. Đương nhiên bé tin tưởng tuyệt đối Thẩm Y Y, bởi lẽ, hai "ví dụ sống" là Đại Bảo và Nhị Bảo đang hiển hiện rõ ràng mắt cơ mà. Thằng bé phấn khích : “Con tìm Nhị Bảo ngay đây ạ!”
Vượng Tài dứt lời vội chạy ngoài, nhưng chợt nhớ điều gì đó, thằng bé khựng : “Bác gái ơi?”
“Sao thế con?” Thẩm Y Y sang hỏi.
“Nếu…” Vượng Tài ngập ngừng, chút thấp thỏm hỏi: “Nếu con bài nào , con thể… thể…”
“Con cứ đến hỏi bác nhé!” Thẩm Y Y tiếp lời bé: “Nếu bác ở nhà, con cũng thể hỏi Nhị Bảo!”
Mặt Vượng Tài lập tức sáng bừng lên: “Con cảm ơn bác gái ạ!”
Nói , bé ba chân bốn cẳng chạy tìm Nhị Bảo ngay.
Thẩm Y Y khẽ bật , An An đến từ lúc nào, thằng bé líu lo: “Bác gái ~”
Thẩm Y Y An An. Thằng bé trông to con, mập mạp, gương mặt vài nét giống Vượng Tài, nhưng thần thái thì tự tin và hoạt bát hơn trai vài phần. Thẩm Y Y mỉm : “Sao thế con?”
“Con cảm ơn bác dạy trai con ạ.” An An móc từ trong túi áo một đồng hào nho nhỏ, chìa : “Cho bác nè!”
“Con đưa tiền cho bác vì cảm ơn bác dạy trai con ?” Thẩm Y Y hỏi .
“ ạ.” An An nghiêm túc gật đầu: “Cha con bảo học thì tiền, bác dạy con, nên con đưa tiền cho bác. con ngốc, bác dạy thật nha. Nếu đủ tiền, con sẽ bảo cha con… , con sẽ bảo con đưa thêm, ạ?”
“Đương nhiên là .” Thẩm Y Y cảm thấy lòng mềm nhũn, nhưng cũng khỏi thắc mắc: “Mà con bảo cha con đưa tiền?”
Cô nhớ hình như nãy An An định là ‘bảo cha con cho’ cơ mà?
An An bỗng dưng căng thẳng, đảo mắt quanh ghé sát tai Thẩm Y Y, thì thầm: “Cha con hình như thích lắm…”
Thẩm Y Y: ???
“Là cha con với con ? Hay là con ? Hay là khác kể?” Thẩm Y Y truy hỏi.
“Là con tự nhận , đó hai và út cũng kể cho con đó ạ!”
An An vui vẻ kể lể với Thẩm Y Y: “Bởi vì cha ôm con, món ngon nào cũng nhường con, còn sẽ kiếm thật nhiều tiền cho con nữa. cha bao giờ ôm Vượng Tài cả, cũng ít khi chuyện với . Anh Vượng Tài còn sợ cha lắm, mặt cha thì cứ im thin thít thôi!”
“Thế nên con thấy thể cha thích , mà cũng thích cha! con dám hỏi cha và , Tiểu Bối bé quá, con hiểu thì em chắc chắn cũng chẳng hiểu ! Cho nên con mới hỏi hai và út, họ cũng thấy cha ưa !”
“ .” An An tiếp lời, giọng đầy tự hào: “Mẹ thích nhất!”
Cô bé với một giọng điệu nhẹ nhàng, khiến Thẩm Y Y nhất thời cảm thấy phức tạp, cô khẽ dò hỏi: “Mẹ thích nhất, con buồn ?”
“Không ạ, cũng với con mà, với con cha, cha con đối xử với con nhất!” An An dùng ngôn ngữ trẻ thơ hồn nhiên : “Con cha, , cả con và trai đều yêu thương chúng con nhất!”
“…” Thẩm Y Y xoa đầu cô bé: “Đứa trẻ ngốc.”