“Đừng động ! Cút ngay!”
“Đại tiểu thư vì mà ghen tuông, tiếc tự làm bẩn , cút?”
Phó Bách Thanh lau sạch sẽ, khẽ nhấc mí mắt lên một cách hờ hững.
“Chắc chắn giải thích ư?”
Tôi cắn răng cứng đầu: “Đánh thì đánh , gì mà giải thích?”
“Được thôi.”
Lời chửi rủa nghẹn trong cổ họng.
Phó Bách Thanh từ phía ôm lấy , nhanh khiến tan chảy trong ấm cơ thể .
“Tô Nghệ Khanh bắt nạt nhân viên tại công trường, thiên kim sa sút nghi mắc bệnh thần kinh.” Phó Bách Thanh thong thả tiêu đề email, lướt ngón tay một cái, : “Tiểu thư nhà giàu sa cơ mượn oai hùm, công khai bắt nạt nhân viên công ty, hành vi cực kỳ tồi tệ.”
“Đây đều là các bản nháp tin tức chặn , em thích bản nào?”
Tôi cắn môi: “Đều thích— cứ đăng hết lên !”
Phó Bách Thanh dùng sức một cái, thấy mềm nhũn .
“Một vụ quan hệ công chúng tiêu tốn cả triệu tệ, mà đáng để em giải thích một câu ? Đại tiểu thư, vì một phụ nữ chẳng liên quan gì mà trút giận lên , nên xin ?”
Tôi cúi đầu, chịu hối cải.
Mắt Phó Bách Thanh tối sầm, lạnh lùng tiếng: “Được thôi, đừng trách .”
Tôi cứ tưởng thể trụ vài hiệp.
Kết quả đến nửa tiếng, lóc nhận .
“Anh gì, là chứ gì.”
Phó Bách Thanh dừng động tác, thong thả : “Vậy chúng cùng ôn cảnh tượng nhé. Tôi đặt hoa, tối cùng em dùng bữa, đó làm về, chứng kiến cảnh đại tiểu thư đánh . Đại tiểu thư nên gì với đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tro-thanh-vo-yeu-cua-doi-thu/chuong-8.html.]
Tôi chút nghĩ ngợi: “Dẫn cái đồ tiện đó biến khỏi mắt —A—”
Phó Bách Thanh ngắt lời : “Nói .”
Tôi ấp úng: “Cô vu khống , nên đánh cô .”
Phó Bách Thanh diễn xuất tự nhiên như : “À, ? Vậy chúng kiểm tra camera giám sát, đuổi việc kẻ gây sự ?”
“Được...”
Phó Bách Thanh hôn lên đỉnh đầu : “Được, mai sẽ đuổi việc cô .”
Tôi ngẩn , mặt ướt đẫm.
Phó Bách Thanh véo mặt : “Em xem, vốn dĩ cần làm ầm ĩ đến mức . Đại tiểu thư hà cớ gì vì khác mà trút giận lên ?”
Đến lúc , mới nhận , sự chiếm hữu của đối với Phó Bách Thanh, chút bình thường.
Nếu liên quan đến , nếu cái đồ phụ nữ c.h.ế.t tiệt đó rắp tâm ve vãn , hôm nay tuyệt đối sẽ tay, mất phong thái, khi rõ dư luận bất lợi cho .
Tôi Phó Bách Thanh và Hạ Ngu chẳng gì với .
Thế nhưng chính là ghen tị, chính là thoải mái.
Chính là thù tất báo.
Phó Bách Thanh khựng một chút, đột nhiên như thể nhận điều gì: “Ừm... Đại tiểu thư hình như—”
“Phó Bách Thanh, câm miệng!”
Anh từ từ , cúi đầu xuống cọ : “Bảo bối, sướng quá.”
Tôi đỏ mặt, nhe nanh múa vuốt vồ lấy : “Câm miệng! Câm miệng!”
Anh đến vai run lên bần bật, khẽ thì thầm: “Tôi cũng thích đại tiểu thư. Thích vẻ ngoài sạch sẽ tinh tươm của em, cũng thích đại tiểu thư... vì mà vấy bẩn, yêu em, Nghệ Khanh, yêu em...”
Tôi che mặt: “Câm miệng, đừng nữa...”