Vai ướt đẫm mưa, dường như là vội vã chạy về.
Nhìn chằm chằm chiếc vali trong tay , ánh mắt Phó Bách Thanh trầm xuống.
“Đại tiểu thư, em định ?”
Tôi nắm chặt vali, “Anh sắp phá sản ?”
Phó Bách Thanh mím môi, “Ai với em?”
“, đúng?”
Phó Bách Thanh trả lời , mà hỏi ngược : “Nếu là thật thì ? Đại tiểu thư định bỏ rơi ?”
Một đàn ông từ bên cạnh xông , giật lấy vali của .
“Đại ca, nhảm với cô làm gì! Tôi sớm nên nhân cơ hội thử lòng cô , cứ chịu. Giờ thì , cần tay, cô một chút tin tức từ Từ Dực Thần là chuẩn bỏ mà cao chạy xa bay!”
“Tôi cho , loại phụ nữ xinh kiêu ngạo là giỏi lừa nhất, đại ca xem, bên trong là——”
Hắn hình.
Trong vali chứa đầy quần áo thế của và Phó Bách Thanh, cùng với đủ loại đồ xa xỉ.
Phó Bách Thanh những thứ đó, đồng tử co rút.
Đột nhiên, đá văng đàn ông đang lục vali của , “Anh hài lòng ? Cút —”
Anh chạm , nhưng giãy .
Phó Bách Thanh thấy vết thương băng bó tay , đột nhiên nắm chặt cổ tay , “Em làm ?”
Tôi giãy giụa kịch liệt, “Anh bỏ !”
Không chỉ Phó Bách Thanh sốc khi thấy những món đồ đó.
Ngay cả chính , cũng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tôi đang làm gì thế …
Tôi quỳ xuống bên cạnh vali, lôi hết quần áo của Phó Bách Thanh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tro-thanh-vo-yeu-cua-doi-thu/chuong-10.html.]
“Tôi đáng lẽ nên bỏ mà .”
“Chứ lãng phí thời gian, tự thuyết phục như một con chuột chạy qua đường mà trốn nợ khắp nơi với !”
Toàn run rẩy, “Tôi rõ ràng là tham tiền như mạng… chỉ cần đá , thể tiếp tục sống sung sướng.”
Phó Bách Thanh phát hiện sự của , ôm chặt lấy , “Nghệ Khanh, em… ?”
Tôi cắn chặt môi, cố gắng hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi đang ập đến như sóng thần.
“Phó Bách Thanh, thể tiền. Anh buông , ?”
Phó Bách Thanh ôm chặt, “Không . Chúng cứ ở trong căn nhà , ai thể đuổi chúng .”
Anh chạm viên ngọc lục bảo cổ , khẽ : “Em thích nó đúng ? Vậy thì nó là của em. Không ai cướp .”
“Bảo bối, sẽ phá sản , đảm bảo công ty bình thường.”
“Chỉ là tạm thời gặp một vấn đề, em .”
Trời dần tối.
Tôi tựa lòng Phó Bách Thanh, giống như một con mèo sốc an ủi, vẫn còn sợ hãi.
Bàn tay băng bó , Phó Bách Thanh dùng nhíp từng chút một gắp mảnh kính vỡ.
Sau đó, thấy tấm ảnh cũ đè đáy vali.
“Đây là…”
“Bà nội. Năm ba tuổi, vì trốn nợ, bố gửi về quê.”
Nơi đó, giống những vùng quê bình thường.
Mà là một vùng sơn cước cực kỳ lạc hậu.
Ốm đau cũng xe mất cả đêm mới đến huyện khám bệnh.
Tôi nghiêng đầu Phó Bách Thanh, “Bà nội sống trong làng, nhện, gián, rết, khắp nơi. Đôi khi còn chui trong chăn. Lũ con trai trong làng bắt nạt , chúng giẫm nát hộp bút chì của , cắt rách váy của , giật rách tất dài của , nhét sâu róm tóc .”
Cái cảm giác da đầu chân côn trùng bám chặt đến rợn đó, đến giờ vẫn còn nhớ.
Tôi nghẹn ngào, vùi mặt đầu gối, : “Chúng còn… dẫn đến nghĩa địa, đến khi lạc đường, tìm thấy lối về nhà nữa. Anh từng thấy ma trơi ? Màu xanh, sẽ lơ lửng theo lưng.”