Tro tàn nơi đồng hoang - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-11-05 14:01:17
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, Dương Tiếu lén lút đeo thứ gì đó ngón tay lúc ngủ. Tôi tỉnh táo mở mắt, bật đèn.

 

Anh tặng một chiếc nhẫn, bằng bạc.

 

Tôi tới lui, đắc ý toe toét: "Haha, bắt quả tang nhé! Còn lừa mua quà sinh nhật, dám tặng nhẫn cơ đấy, Dương Tiếu, làm gì, , làm gì?"

 

Vẻ bực bội vì bại lộ hiện rõ mặt , vòng tay qua cổ siết chặt: "Gọi !"

 

"Không gọi!"

 

"Không gọi hả?"

 

Anh nheo mắt , dùng tay cù lét . Tôi chịu nổi nữa, chảy nước mắt ngừng cầu xin: "Anh ơi, ơi!"

 

Dương Tiếu hài lòng rụt tay . Giây tiếp theo, dán sát , ôm chầm lấy và hôn tới tấp lên mặt : "Chồng yêu."

 

Dương Tiếu với ánh mắt lấp lánh, mặt đỏ bừng.

 

Tôi ngay mà, trông vẻ hư hỏng thế thôi chứ thực nội tâm đơn thuần lắm.

 

Trước mười tám tuổi, chúng luôn ngủ chung một giường, dựa để sưởi ấm trong mùa đông.

 

Điều "quá trớn" nhất làm với là xoa nóng bàn tay để xoa bụng cho khi đau bụng kinh.

 

Tôi từng kể với rằng, mấy năm khi bỏ nhà với , cũng thường xuyên đau bụng kinh ở nhà.

 

Đau bụng kinh đến nỗi chịu . Lần đầu tiên kinh nguyệt, với , bà tiện tay ném cho một gói băng vệ sinh rẻ tiền, dặn tiết kiệm, dùng một ngày một miếng là .

 

Sau đó bà bắt bơm nước, giặt quần áo ngay lập tức.

 

Bụng thực sự đau, lưng mỏi đến mức thẳng nổi, bà giả vờ, làm làm mẩy.

 

Kể từ đó, đau bụng kinh trở thành chuyện thường tình, bất kể xuân hạ thu đông, công việc đáng lẽ làm vẫn thể thiếu.

 

khi ở bên Dương Tiếu, cơn đau bụng kinh mà chịu đựng bao năm bỗng nhiên trở nên thể chịu nổi dù chỉ một chút.

 

Tôi thực sự thích làm nũng, thích làm nũng c.h.ế.t .

 

Tôi đau là , ôm cổ .

 

Anh thành thạo nấu nước gừng đường đỏ cho , thổi nguội một chút, uống từng ngụm.

 

Lại đổ đầy hai túi chườm nóng, một cái đặt lưng, một cái đặt lòng bàn chân.

 

Dưới chăn, xoa nóng bàn tay, đặt lên bụng của .

 

Cứ cách một lúc hỏi: "Còn đau ? Đã đỡ hơn chút nào ?"

 

Dương Tiếu đối xử với quá , luôn sự kiên nhẫn vô tận.

 

Tôi sốt cao ban đêm, chạy ngoài mua thuốc, cho uống xong thì luôn túc trực bên cạnh, ngừng dùng khăn lau cho .

 

Lúc đó ban ngày vẫn công trường làm việc. Sáng hôm thức dậy, thấy mắt đỏ ngầu vì thức khuya, bảo xin nghỉ đừng .

 

Anh , em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa em ăn gì sẽ mua về.

 

Anh chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng chăm sóc . Ở bên , cảm thấy thật yên tâm, vô cùng yên tâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tro-tan-noi-dong-hoang/chuong-14.html.]

Tôi ôm cổ , áp mặt cằm , nước mắt cứ thế chảy dài.

 

Tôi : "Dương Tiếu, đối với em thế, từng ai đối xử với em như ."

 

Dương Tiếu bảo ngốc, rằng với là chuyện qua , với , đương nhiên với , chúng thiết nhất đời .

 

Tôi chúng mãi mãi bên , bao giờ chia xa.

 

Anh , sẽ bao giờ bỏ rơi em, đến chân trời góc bể cũng mang em theo, cột em thắt lưng quần .

 

Sau đó, đeo chiếc nhẫn Dương Tiếu tặng, ngày nào làm cũng mặt mày hớn hở.

 

Chị Linh Linh trông như trúng xổ một triệu.

 

Tôi còn vui hơn trúng một triệu.

 

Chị bảo: "Đừng làm trò nữa, sếp tìm em kìa, mau xuống ."

 

Tôi "á" một tiếng: "Ai tìm em ạ?"

 

"Sếp lớn chứ ai, Tổng giám đốc Cù."

 

"Anh tìm em làm gì?"

 

"Chị cũng đây, lát em kể cho chị ."

 

Khi Tổng giám đốc Cù đợi ở quầy lễ tân đại sảnh, tự kiểm điểm, hình như phạm gì.

 

phạm , cũng đến mức đích tìm .

 

Tóm , lo lắng xuống lầu, thấy , toe toét: "Thúy Thúy, đây."

 

Anh đưa một túi hồ sơ, bảo đến Tòa nhà Phán Vân một chuyến, giao tận tay Tổng giám đốc Nghiêm của Đường Nông.

 

Tôi : "Tổng giám đốc Cù, em vẫn đang làm việc."

 

Anh xua tay: "Giờ em tan ca , giao đồ xong thể về nhà ngay."

 

Lúc còn đang do dự, : "Đi nhanh , lẽ khác giao, nhưng Nghiêm Tự đồ cần trả cho em, tiện thể bảo em lấy luôn. Ê cô bé, em quen từ bao giờ thế?"

 

Tôi kể chuyện bán đĩa cho ở đầu cầu, Tổng giám đốc Cù ha hả.

 

Lúc quần áo chuẩn , vẫn thầm cảm thán, Tổng Giám đốc Nghiêm đúng là tinh tế.

 

Cái đĩa hai ba chục tệ cũng là tiền, đáng để một chuyến thật.

 

Khu thương mại trung tâm thành phố, nhà cao tầng san sát.

 

Lần đầu tiên đến Tòa nhà Phán Vân, suýt chút nữa lạc đường.

 

Mãi mới tìm thấy quầy lễ tân của công ty họ. Chị nhân viên trang điểm tinh tế gọi vài cuộc điện thoại mới xác nhận là Tổng giám đốc Nghiêm của họ gọi đến.

 

Sau đó theo chị lên thang máy.

 

Dọc đường , thấy công ty rộng lớn, , bận rộn ngừng.

 

Những đó làm việc nhanh gọn lẹ, như gió.

 

Họ ăn mặc chỉnh tề, phong thái nhanh nhẹn, chuyện lưu loát, còn cả tiếng Anh mà hiểu.

Loading...