Trò Đùa Số Phận - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-12-11 14:07:47
Lượt xem: 2,548

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh đột ngột dậy, mặc kệ cơn say làm bản lảo đảo, xông đến bàn làm việc, chụp lấy điện thoại, gần như gầm lên ống : “Nối máy cho đến Bộ Tư lệnh! Tôi làm báo cáo! Xin Hải đảo phía Đông để trao đổi quân sự! ! Ngay lập tức! Lập tức!”

Phó tá tin chạy đến can ngăn: “Thiếu tướng! Điều kiện bên đảo khó khăn, hơn nữa hiện tại nhiệm vụ khẩn cấp nào cần đích ngài…”

“Câm miệng!” Thẩm Dục Thành mắt đỏ ngầu ngắt lời , giống như một con thú dồn đường cùng, “Đây là mệnh lệnh! Lập tức làm!”

Anh !

Phải Hải đảo ngay lập tức!

Bắt phụ nữ nhẫn tâm rời bỏ trở về!

Cô là vợ của ! Đời chỉ thể là của !

Vài ngày , Thẩm Dục Thành lấy danh nghĩa “Nghiên cứu hợp tác và trao đổi quân sự”, cưỡng chế bước lên chiến hạm về phía Hải đảo.

Suốt chặng đường gập ghềnh, hề mệt mỏi, trong lòng chỉ một sự điên cuồng gần như cố chấp đang bùng cháy.

Đến khu đồn trú đảo, sắp xếp xong chỗ ở, chậm trễ một khắc, lập tức bắt đầu hỏi thăm tung tích của Lâm Tư Du.

Việc dễ dàng đến ngờ.

Cái tên Đồng chí Lâm đến từ phương Bắc, xinh nổi bật, hầu như ai là .

Quan trọng hơn, đều ngầm hiểu mà bổ sung một câu: “Tham mưu trưởng Lục dường như quan tâm đến cô .”

Tham mưu trưởng Lục?

Lục Tinh Lan?

Trái tim Thẩm Dục Thành chợt chùng xuống, một cảm giác bất an mạnh mẽ siết lấy.

Anh làm theo chỉ dẫn, tìm đến khu đất dốc biển, cách doanh trại xa.

Hoàng hôn nhuộm mặt biển thành một màu vàng đỏ rực rỡ.

Và trong ánh sáng vàng óng , thấy bóng dáng khiến ngày đêm tơ tưởng, cũng khiến đau thấu tim can—

Lâm Tư Du.

Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt đơn giản, gió biển thổi tung mái tóc và tà váy, dáng nhẹ nhàng.

Trên mặt cô nở một nụ thảnh thơi và rạng rỡ mà từng thấy, ánh mắt sáng đến kinh ngạc.

Và bên cạnh cô, một đàn ông mặc quân phục mùa hè hải quân, dáng cao thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tro-dua-so-phan/chuong-13.html.]

Chính là Lục Tinh Lan.

Hai sóng vai bên bờ biển, hình như đang chuyện gì đó, Lâm Tư Du thỉnh thoảng đầu Lục Tinh Lan, khóe mắt khóe môi đều mang theo sự dịu dàng và… dựa dẫm rõ ràng.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Dục Thành chỉ cảm thấy bộ m.á.u huyết trong dồn hết lên đỉnh đầu!

Cảnh tượng mắt, giống như chiếc kim sắc bén nhất, đ.â.m xuyên qua đồng t.ử , găm thẳng tim !

Ghen tuông, phẫn nộ, hoảng loạn… cảm xúc như dây độc quấn lấy, khiến gần như nghẹt thở!

Anh thể kiềm chế nữa, giống như một con sư t.ử đực xâm phạm lãnh thổ, mạnh mẽ lao xuống triền dốc, chỉ vài bước mặt hai !

“Lâm Tư Du!” Giọng khàn đặc, mang theo lửa giận và sự cưỡng chế thể kiềm nén, thô bạo nắm chặt cổ tay Lâm Tư Du! “Đi về với !”

Lâm Tư Du giật vì sự tấn công bất ngờ , cổ tay truyền đến cơn đau nhức.

Cô ngẩng đầu thấy là Thẩm Dục Thành, trong mắt lập tức lóe lên sự kinh ngạc, sự ghê tởm và lạnh lùng đậm đặc thế.

“Buông !” Cô sức giãy giụa, thoát khỏi sự kiềm chế của .

Thẩm Dục Thành càng nắm chặt hơn, ánh mắt hung dữ chằm chằm Lục Tinh Lan bên cạnh, như thể đang một kẻ xâm lược tội ác tày trời.

Lục Tinh Lan khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, trầm chắn Lâm Tư Du, ánh mắt bình tĩnh nhưng mang theo sức mạnh thể nghi ngờ đón lấy cái của Thẩm Dục Thành: “Thiếu tướng Thẩm, xin buông tay. Tư Du hiện tại là khách của Hải đảo chúng , cũng là đồng chí của trạm chỉ huy. Xin tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô .”

Hai đàn ông, một như núi lửa sắp phun trào, một như biển sâu khó lường, ánh mắt giao giữa trung, mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g lập tức lan tỏa.

“Tôn trọng?” Thẩm Dục Thành như thấy chuyện lớn nhất đời, ánh mắt âm u chằm chằm Lục Tinh Lan, nhưng tay vẫn siết chặt Lâm Tư Du, “Cô là vợ ! Giữa chúng là hôn nhân quân đội! Có hiểu lầm gì, chúng sẽ tự về rõ với ! Không đến lượt một ngoài như nhúng tay !”

“Vợ?” Lâm Tư Du đột ngột ngẩng đầu, giọng run rẩy vì tức giận.

giãy giụa nữa, mà dùng bàn tay còn , móc từ túi vải bên cuốn sổ ly hôn màu đỏ sẫm, giơ thẳng đến mắt Thẩm Dục Thành!

“Thẩm Dục Thành! Anh cho rõ! Chữ trắng mực đen, đóng dấu công chứng! Chúng ly hôn ! Không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!”

Giọng cô rõ ràng, lạnh lùng, mang theo sự dứt khoát, vang vọng trong gió biển buổi chiều tối.

“Tôi ở Hải đảo,” cô đầu , ánh mắt về phía Lục Tinh Lan, ngay lập tức trở nên dịu dàng và kiên định, “là vì đồng chí Lục Tinh Lan.”

Nói xong, cô dùng sức một nữa, từng ngón tay bẻ gãy những ngón tay của Thẩm Dục Thành đang nới lỏng vì kinh ngạc, chút do dự rút tay về, đó chủ động sát bên cạnh Lục Tinh Lan.

“Tinh Lan,” cô khẽ với Lục Tinh Lan, giọng điệu mềm mại mà Thẩm Dục Thành từng , “Chúng thôi.”

Hoàng hôn kéo dài bóng họ, bóng lưng sóng vai bước , hòa hợp đến nhức mắt.

Thẩm Dục Thành cô độc tại chỗ, họ càng lúc càng xa, cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ và cuồng mắt .

Gió biển thổi mặt , mang theo vị mặn chát, nhưng thể thổi tan sự ghen tuông điên cuồng và cảm giác thất bại triệt để từng đang lớn dần trong lòng !

Loading...