Trì Nghị Của Tôi - Chap 3
Cập nhật lúc: 2025-06-17 10:10:43
Lượt xem: 422
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Về đến nhà, mọi người đều có mặt.
Từ Tĩnh khóc lóc quỳ xuống đất.
“Cô ơi, cậu ơi, em và Chu Dương trong sạch, em không biết tại sao em gái lại vu khống em.”
Chu Dương đỡ cô đứng dậy, mặt đầy tức giận:
“Trình Tri Ý, em đừng có làm loạn vô lý, mâu thuẫn giữa chúng ta không cần phải kéo theo những người vô tội.”
“Cô ấy là chị gái em, không phải osin, tại sao phải quỳ xuống cho em?”
Mẹ tôi đau lòng ôm lấy Từ Tĩnh, nhẹ nhàng an ủi.
Bố tôi cũng lên tiếng khẳng định sẽ bảo vệ công lý cho cô ấy.
Tôi mãi không hiểu.
Từ Tĩnh rốt cuộc có tư cách gì mà lại thù hận cả gia đình chúng tôi đến vậy?
Chỉ vì một người đàn ông thôi sao?
Nếu kiếp trước cô ấy thẳng thắn nói thích Chu Dương, tôi nhất định sẽ vui vẻ ủng hộ họ.
Nhưng cô ấy lại không.
Miệng thì khúm núm, nhưng trong lòng lại lên kế hoạch để hại tôi và bố mẹ.
Thấy tôi không nói gì, Chu Dương càng thêm hùng hồn.
“Em đi bar gọi nam người mẫu, chẳng phải để chọc tức anh, ép anh phải làm hòa với em sao!
“Ưm có thể thay đổi tính khí một chút không? Ngoài anh ra, còn ai có thể chịu đựng em?”
“Nếu không chịu được thì hãy hủy hôn đi!”
Nói xong câu đó một cách lạnh lùng, tôi liền lên lầu về phòng.
Chu Dương tức giận bỏ đi.
Bữa tối, trong nhà chỉ có tôi và Từ Tĩnh.
Cô ấy mắt sưng húp, cố gắng cười:
“Tri Ý, Chu Dương thật sự rất thích em đấy! Em đối xử với anh ấy như vậy, mà anh ấy cũng không nghĩ đến chuyện hủy hôn.”
“Đó là vì anh ta hèn hạ.”
Tôi từ từ gắp cơm cho vào miệng.
“Chị họ, cái mà chị đã đặt ở khách sạn hôm đó, chia cho em một ít đi.”
Tôi biết rõ từ sớm rằng cô ấy đã đặt hương liệu kích thích ở trong phòng.
Nếu không... thì Trì Nghị sẽ không mất kiểm soát đến như vậy.
Dù sao thì, dáng vẻ mất kiểm soát của anh ấy cũng rất dễ thương.
Từ Tĩnh còn định biện bạch, nhưng tôi đã ngắt lời bằng một nụ cười.
“Cho em, không thì em sẽ báo cảnh sát đấy!”
Từ Tĩnh không thể giả vờ yếu đuối được nữa, sợ hãi nhìn tôi.
“Trình Tri Ý, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi thở dài.
“Em thấy tiếc cho chị họ quá!
“Nếu chị thật sự có thai với Chu Dương, còn sợ gì anh ta không cưới chị chứ?”
Kiếp trước, Từ Tĩnh quả thật đã mang thai, liên kết với Chu Dương để phá hủy tài sản của Trình gia.
Cô ấy mơ tưởng trở thành phu nhân Chu, nhưng không ngờ rằng khi mất đi sự che chở của Trình gia, những điều dịu dàng, chu đáo của cô ấy lại trở nên vô giá trị trong mắt Chu Dương.
Chu Dương vẫn phát điên muốn cưới tôi.
Vào ngày cưới, Từ Tĩnh cầm một con d.a.o trái cây lao tới.
Trong lúc hỗn loạn, tôi tốt bụng đẩy Chu Dương một cái.
Đúng lúc va phải lưỡi dao.
Mặc dù đã được cấp cứu suốt một ngày một đêm, Chu Dương tuy giữ được mạng sống nhưng lại trở thành người thực vật.
Dù Từ Tĩnh có mắng chửi rằng người cô ấy muốn đ.â.m là tôi, thì cô ấy vẫn không thoát khỏi việc bị gia đình Chu đưa vào tù, và đứa trẻ trong bụng tự nhiên cũng không được giữ.
Dòng m.á.u duy nhất của Chu Dương đã mất đi.
Nhưng với tình trạng sống dở chet dở của anh ấy, những điều này không còn quan trọng.
Gia đình Chu sau đó mới nhận ra đây là sự báo thù của tôi, nhưng họ không thể tìm ra chứng cứ.
Họ nghiến răng nghiến lợi tuyên truyền rằng con trai họ là một chiến thần tình yêu thuần khiết, là một người tình sâu sắc đã bảo vệ vị hôn thê của mình khỏi lưỡi dao.
E rằng trên thế giới này chỉ có cái thằng ngốc Trì Nghị này, tin rằng tôi có tình cảm sâu sắc với Chu Dương.
Trước khi chet, anh đã thuê mười mấy vệ sĩ cho tôi.
Mua vài bất động sản ở nước ngoài.
Rồi lén lút thành lập một đội ngũ y tế tinh nhuệ nghiên cứu công nghệ phục hồi cho người thực vật.
Trong di thư, anh lạnh lùng và xa cách nói với tôi.
Trình Tri Ý được tự do, cho dù chọn cuộc sống nào, anh đều ủng hộ.
Tôi chạy về phòng, ôm chặt cuốn nhật ký đã ố vàng vào lòng.
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Tôi tự tin bấm số điện thoại của Trì Nghị.
"Chồng ơi, họ đều bắt nạt em!"
9
Tôi muốn đưa Trì Nghị đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Còn mười năm nữa anh ấy mới mất vì ung thư dạ dày, nên mọi thứ vẫn còn kịp.
Nhưng Trì Nghị đã trốn tránh tôi suốt nửa tháng.
Như thể tôi là một con quái vật có thể nuốt chửng người khác.
Tôi đành phải chặn anh ấy ở quầy bánh kếp.
Ánh mắt Trì Nghị lạnh lùng.
Khác hẳn với sự nhiệt tình đêm đó.
Tôi mỉm cười:
“Ông chủ Trì, cho một cây xúc xích nướng và hai quả trứng.”
Anh chàng mặt không cảm xúc như một con robot.
Nhưng tay lại hơi run, bị tấm vỉ nóng phỏng một nốt rộp.
"Vết thương trên người cậu, mà lại đau trong tim tôi."
Vì Trì Nghị không giỏi nói những lời ngọt ngào, vậy để tôi làm thay!
Anh cứ ngoan ngoãn đóng vai nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình sủng ngọt là được rồi.
Tôi nắm lấy cơ hội, liên tục nói những câu tỏ tình sến súa.
Tai của Trì Nghị đỏ lên trông thấy.
Tôi đang định chạm vào để trêu anh, thì từ phía sau vang lên một tiếng cười khẩy.
Chiếc Porsche đỗ bên đường hạ cửa sổ xuống, Chu Dương tựa đầu vào tay, vẻ nhàn nhã:
"Tri Tri, gây rối mấy hôm rồi, đủ chưa? Em nghĩ chỉ cần tìm bừa một gã đàn ông là có thể khiến anh ghen sao?"
Hắn liếc qua bóng lưng của Trì Nghị, lộ vẻ chế giễu:
"Mà lại là một gã chẳng ra gì như vậy."
"Về đi, xin lỗi chị Tĩnh ngoan ngoãn một chút nào."
"Ngoan cái ông nội nhà anh ấy!"
Tôi chộp lấy chai tương cà trên bàn, xịt đầy đầu và mặt hắn.
"Nếu anh ngoan ngoãn l.i.ế.m sạch, tôi sẽ đi xin lỗi."
Chu Dương sĩ diện, bị tương cà đầy đầu mặt mà bị mọi người xung quanh vây xem. Hắn không kịp lau chùi, vội vàng kéo cửa xe lên.
Người xem càng lúc càng đông, Trì Nghị mím môi, không nói một lời rồi quay đi.
Tôi chạy theo sau.
Dù tôi có gọi thế nào, anh cũng không trả lời.
Để tránh mặt tôi, anh ấy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi đuổi theo vào.
Trì Nghị nhíu mày: "Đây là nhà vệ sinh nam!"
"Vậy cậu đi với tôi vào nhà vệ sinh nữ?"
Anh phớt lờ sự hài hước của tôi, lạnh giọng nói:
"Trình Tri Ý, tôi sẽ không đi bệnh viện với cậu, chuyện của tôi không cần cậu lo."
"Tôi cứ muốn lo đấy, thì sao?"
Trì Nghị im lặng vài giây.
Khi ngẩng lên, trong mắt anh có chút ý cười lạnh nhạt.
"Đêm đó... chỉ là một giao dịch tiền sắc, đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi nhịn cơn giận muốn đ.ấ.m anh một cái.
"Sắc, tôi cũng đã nếm rồi; còn tiền, anh nhận chưa?"
"Hay là, bạn học Trì Nghị muốn tính theo tháng?"
Anh á khẩu, không nói nên lời.
Gai xương rồng
Ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng dần ửng hồng.
Tôi vừa định trêu vài câu thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Trì Nghị nhanh tay kéo tôi vào buồng vệ sinh.
Hơi bẩn.
Tôi nhăn mũi khó chịu, nắm lấy tay áo của Trì Nghị.
Anh cúi xuống nhìn tôi một cái, vẻ mặt không biểu lộ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tri-nghi-cua-toi/chap-3.html.]
Nhưng tay lại rất "thật thà" đỡ lấy eo tôi.
Tôi tiện chân đứng lên giày của anh, đỉnh đầu chạm vào cằm anh.
Khoảng cách đột ngột gần lại, hương gỗ thanh mát trên người anh làm dịu đi mùi khó chịu trong nhà vệ sinh.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước rì rào bên ngoài như được khuếch đại.
Kèm theo tiếng huýt sáo của ai đó.
Trì Nghị nhíu mày, đưa tay lên che tai tôi lại.
“Đi bệnh viện với tôi,” tôi dùng khẩu hình nhép miệng.
Trì Nghị phớt lờ.
Tôi đưa tay xuống, dùng "chiêu uy hiếp."
“Đi, hay không đi?”
Tay tôi khẽ siết lại.
Bên tai vang lên tiếng rên trầm thấp của anh.
“chet tiệt—” tiếng huýt sáo bên ngoài im bặt.
Cánh cửa nơi Trì Nghị đang dựa bị gõ hai cái.
“Này, anh bạn, ban ngày ban mặt mà làm trò trong nhà vệ sinh, kích thích thế cơ à?”
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trì Nghị, tôi ác ý siết c.h.ặ.t t.a.y lại.
Trong không gian chật hẹp phát ra tiếng thở dốc không kìm nén nổi.
Vì cố nhịn, mạch m.á.u trên mu bàn tay anh nổi lên xanh đậm.
“Không đi à?”
“Đừng ép tôi hôn cậy ở đây nhé!”
Anh nghiến chặt quai hàm, gật đầu cứng ngắc.
Người bên ngoài đã rời đi.
Mưu kế thành công, tôi kéo Trì Nghị ra ngoài, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, kéo lại.
Anh lúng túng quay mặt đi chỗ khác.
“Cậy ra trước đi.”
Tôi nhìn xuống một chút.
Chậc.
“Bạn học Trì Nghị, đừng làm thủ công lâu quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Mặt anh lập tức đen lại.
Hì hì.
Trêu chọc chồng thật thú vị.
10
Để cho chắc, tôi đã đặt lịch kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Nhìn vào danh sách kiểm tra dài dằng dặc, Trì Nghị nhăn mặt phản đối.
“Tại sao phải kiểm tra nhiều thứ thế?”
Tất nhiên tôi không thể nói là vì sợ anh bị ung thư.
Tôi nháy mắt đầy ẩn ý.
“Làm đàn ông của tiểu thư đây, tất nhiên phải giữ sức khỏe rồi.”
“Trình Tri Ý, tôi không phải!” Anh phản đối lạnh lùng.
Bạn học Trì Nghị, anh thích cosplat trên giường bệnh sao?
“Nếu không muốn tôi hôn cậu trong bệnh viện, thì im lặng, ngoan ngoãn đi kiểm tra.”
Trì Nghị mở to mắt một chút, như thể bị dọa sợ.
Đi qua hành lang, anh bỗng dưng dừng lại.
“Trình Tri Ý, cậy đừng có...”
Lắm lời thật.
Tôi mất kiên nhẫn, đẩy anh vào phòng nhỏ bên cạnh.
Ép anh vào cánh cửa, nhón chân hôn lên môi anh.
Cho đến khi nhịp tim dưới lòng bàn tay tôi đập càng lúc càng nhanh.
chet thật.
Tôi sợ anh ngất ngay tại chỗ.
Khi tôi rời môi, anh theo bản năng hơi hé miệng, đuổi theo một chút.
Sau khi nhận ra mình vừa làm gì, mặt Trì Nghị tái mét đến cực độ.
Anh đưa tay lên che mắt tôi, lòng bàn tay còn đang run.
“Không được nhìn.”
Trì Nghị mười chín tuổi, da mặt mỏng như tờ giấy.
Bị hôn một trận là ngoan ngoãn hẳn.
Suốt cả ngày kiểm tra, anh không nói thêm lời nào.
Kết quả kiểm tra không tốt lắm.
Ở dạ dày của Trì Nghị có mười mấy khối polyp, tính chất chưa thể xác định được.
“Chỉ có thể cắt ra để làm xét nghiệm giải phẫu bệnh. Gia đình có tiền sử bệnh không?” bác sĩ hỏi.
“Ông nội và bà nội đều mất vì ung thư dạ dày.”
Trì Nghị ánh mắt lạc lõng, không biết đang nghĩ gì.
Trong mắt bác sĩ hiện lên sự thương cảm: “Nên nhập viện sớm để cắt bỏ thôi!”
Trì Nghị hoàn toàn không hợp tác.
Mới vừa làm thủ tục nhập viện xong, hôm sau đã định trốn viện, và tôi đã bắt được anh ta ngay lúc đó.
Tôi tức giận vì thái độ thờ ơ của anh đối với sức khỏe của mình.
“Trì Nghị, nếu cậu còn tiếp tục đối xử tệ với cơ thể mình như vậy, tôi sẽ không thích cậu nữa đâu.”
Tôi ném hộp mì ăn liền vào trong tủ, rồi bày sẵn bữa sáng dinh dưỡng mà tôi mang theo lên bàn.
Đến khi tay tôi bị nhét vào một cái thìa, Trì Nghị dường như mới bừng tỉnh lại, cả người như phát điên:
“Tri Ý, cậu có quá tự tin không vậy?”
“Ai cần cậu thích chứ?”
Trì Nghị, 29 tuổi, dịu dàng và rộng rãi, chưa bao giờ dùng lời lẽ cay nghiệt để công kích người khác.
Người bệnh thường rất yếu đuối, tôi thở dài trong lòng và không có ý định tính toán.
Trì Nghị ném cái thìa trở lại bát.
Nước súp nóng bỏng b.ắ.n vào cánh tay tôi, lập tức tạo thành một vết đỏ.
Khuôn mặt Trì Nghị trở nên trắng bệch, anh ta chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Giọng điệu của anh ta cứng nhắc và lạnh lùng.
“Tiểu thư Trình thích phục vụ người khác như vậy, chi bằng đi viện ứng tuyển làm y tá.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Trì Nghị nói với tôi bằng giọng điệu châm chọc như vậy.
Cánh tay tôi đau nhói.
Nhưng cảm giác khó chịu nghẹn ngào trong lồng n.g.ự.c còn tồi tệ hơn.
Tôi cười lạnh: "Trì Nghị, đừng khiến tôi tức giận."
Anh ta có vẻ cố tình đối đầu với tôi, lấy ra một gói mì ăn liền và đổ nước ấm vào.
Chưa kịp ngâm mì đã ăn rất nhanh.
Tôi quay người định đi.
Vào buổi trưa, y tá gọi điện nói Trì Nghị vừa rời viện, không nói là đi đâu.
“Trưa nay lại ăn mì ăn liền à?” Tôi hỏi.
“Trước khi đi, cậu ấy đã ăn hết bữa sáng tiểu thư Trình mang đến.”
“Có hâm nóng không?”
“Không có.”
Không biết tại sao, tôi cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn.
Thà rằng anh ấy ăn mì nóng hổi còn hơn.
Trì Nghị luôn tiết kiệm.
Lần đầu tiên trong kiếp trước, tôi được anh ấy dẫn vào biệt thự trống trải.
Tôi nghĩ rằng đây là một tài sản không được sử dụng của anh, định để dành cho tình nhân.
Đến sau này tôi mới biết đây chính là nhà của anh.
Biệt thự có ba tầng, thuộc về Trì Nghị chỉ có một phòng ngủ khách không có ban công và một văn phòng nhỏ.
Trong tủ quần áo, quần áo của anh chỉ có từng ấy.
Tầng hai và tầng ba lần lượt là phòng trang điểm của tôi, phòng thay đồ, phòng xem phim, phòng trà...
Khắp biệt thự đều là đồ của tôi, thỉnh thoảng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Tôi hỏi Trì Nghị, liệu tôi có hơi quá đáng không?
Chẳng có chút ý thức nào về việc mình như một chú chim vàng.
Trì Nghị, người đang xem tài liệu, ngẩn ra một chút, từ từ tháo kính không viền ra, đôi mắt đen chứa đầy nụ cười dịu dàng.
“Đại tiểu thư, đây là nhà của em.”
Anh ấy nói bằng giọng trầm, nghe như đang dụ dỗ:
“Càng quá đáng một chút, cũng không tính là quá đáng.”
Ai da!
Chồng tốt như vậy, sao lại có tuổi trẻ nổi loạn kéo dài đến vậy chứ!