Đến giờ Ngọ, trực tiếp cho cung nhân mang bữa ăn tẩm cung, ăn trò chuyện với Thái tử.
Thấy cung nhân cho Thái t.ử ăn cháo lỏng, ác ý khoe khoang bữa ăn của thơm ngon đến nhường nào, trong đó món gà xào cay cung bảo, là món tủ của , đợi Thái t.ử tỉnh nhất định sẽ làm cho ăn đầu tiên.
Cung nhân lẽ đầu thấy phi tần hành động như , dù e ngại cung quy dám lên tiếng, nhưng lén lút liên tục. Ta coi như .
Chiều hôm đó, cung nhân đến báo, Thái sư phu nhân cùng Tiêu Cảnh cầu kiến.
Ha, quả nhiên chịu bỏ cuộc.
5
Ta nhàn nhạt gọi cung nhân đưa , từ từ điện yết kiến.
Thái sư phu nhân thấy bắt đầu lau nước mắt: “Ôi, Như nhi , con lo lắng cho con đến mức nào ?”
Ta mỉm, đáp: “Phu nhân yên tâm, sống .”
Ta dùng từ “Phu nhân”, vì “Mẹ”. Mặt Thái sư phu nhân lập tức trắng bệch, nhưng thấy Tiêu Cảnh ở bên cạnh, bà vẫn cố gắng đè nén cơn giận, gượng.
“Như nhi, con cũng đấy, Tuyết nhi vốn là con gái nuôi nấng bấy lâu, và Cảnh nhi đối với nó tình cảm sâu đậm. Nay nó gả cho một gã thô lỗ, cuộc sống chắc chắn khó khăn.”
Thái sư phu nhân : “Nhi t.ử của Vương Nhị Ngưu , Thập Nhị Hoàng t.ử đưa . Nghe họ lo lắng về sự an của đứa bé nên đưa bảo vệ, nhưng lo, chỉ sợ một khi xảy chuyện ngoài ý , Tuyết nhi thể gặp nguy hiểm. Con thể giúp đỡ nó ?”
Ta nhướng mày: “Thái t.ử phi chỉ một , thể giúp đỡ một hủy hôn, gả cho khác? Nếu giúp, chẳng sẽ khác là ‘âm thầm tư thông’ ?”
Tiêu Cảnh , nhịn nữa: “Hỗn xược! Ngươi chẳng qua chỉ là một thấp hèn gả cung, vì nhường cho ngươi mới chịu khổ. Ngươi ơn thì thôi, còn dám lời như , rốt cuộc ngươi còn tình ?”
“Ngươi cũng , Vương Nhị Ngưu , đồng ý đính hôn với ngươi mà hôm qua đón . Hắn còn dám toẹt rằng, cưới ‘đích nữ phủ Thái sư’ chứ cưới con của nhũ mẫu. Hôm qua, nếu chịu nổi sự nhục nhã, suýt chút nữa tự sát, cũng đến đây cầu xin ngươi .”
Ta khẩy: “Xin ? Huynh trưởng, ngươi là ‘ thấp hèn’, ‘ tình ’, còn đến cầu xin làm gì? Chẳng Tiêu Tuyết , nàng phúc hưởng thụ vinh hoa ? Chẳng đây là cuộc sống mà nàng tự nguyện chọn lựa ?”
“Hơn nữa, gả Đông Cung, phận tôn quý, thể tùy tiện xin ân huệ cho những thích bên ngoài? Điều đó sẽ làm mất uy nghiêm của Thái t.ử phi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trao-menh-hoang-phi/4.html.]
Ta thêm nữa, chỉ gọi cung nhân: “Tiễn khách!”
Tiêu Cảnh giận đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ thẳng mà mắng: “Ngươi! Hèn hạ! Ngươi cướp đoạt cuộc sống của , còn dám như !”
“Đời nàng thể nhường cho ngươi, thì đời nàng cũng thể nhường cho ngươi. Ngươi gì đặc biệt mà dám coi thường nàng?”
Ta Tiêu Cảnh, một lời, chỉ nhạt.
Ngay đó, Thái sư phu nhân lôi Tiêu Cảnh . Trước khi , bà còn quên trừng mắt , ánh mắt đầy vẻ oán hận, như thể làm một điều gì đó vô cùng tồi tệ.
Ta .
Việc gả cho Thái t.ử là điều họ tự nguyện an bài, Tiêu Tuyết tự nguyện từ bỏ, giờ đổ cho .
Ha, quả nhiên, sự ngây thơ của đời cho họ một ảo giác rằng là yếu đuối và dễ bắt nạt.
6
Ngày thứ ba đại hôn, Tiêu Tuyết cũng gả cho Vương Nhị Ngưu.
Buổi tối, vẫn trò chuyện với Thái t.ử đang hôn mê, rằng hôm nay là ngày Tiêu Tuyết xuất giá, nàng gả cho mà nàng yêu mến, nên vui mừng cho nàng.
“Điện hạ, ? Người đó gọi là Vương Nhị Ngưu, tên thô lỗ nhưng là một thật thà. Hắn bán bánh nướng ngon, mỗi ngày đều bán sạch. Nàng gả cho , chắc chắn sẽ lo lắng về cơm ăn áo mặc. Hơn nữa, Vương Nhị Ngưu thích kiêu căng, mà Tiêu Tuyết là dễ thương, chắc chắn sẽ yêu thương.”
Ta cố ý chi tiết, còn khúc khích, làm một cung nhân đang hầu hạ bên cạnh cũng nhịn mà bật .
Đợi cung nhân đều lui ngoài, mới cúi xuống hôn nhẹ lên trán Chu Hàm, thủ thỉ: “Điện hạ, sẽ cố gắng cứu . Người yên tâm ngủ , sẽ bảo vệ .”
Chu Hàm trong hôn mê, thở yếu ớt, thể lạnh buốt. Ta lấy tay xoa xoa , đắp chăn cho .
Ta Tiêu Tuyết đời cho Thái t.ử uống t.h.u.ố.c hổ lang gì, nhưng đời nhất định giúp vượt qua kiếp nạn .
Ta đến thư phòng, lấy bức họa mà Chu Hàm vẽ . Hắn vẽ một đóa hoa mai nở rộ trong tuyết, nhưng vẽ hết, còn thiếu một cành hoa. Ta cầm cọ lên, vẽ thêm một cành hoa buông cọ xuống.