Trăng Quá Mái Đông - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-16 00:04:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ ngày bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’ vang lên trong thư phòng, mối quan hệ giữa Vân Tuyên và Duyên dường như bước sang một trang mới. Không còn chỉ là tiểu thư và thị nữ, giữa họ nảy nở một sự đồng điệu sâu sắc, một sợi dây liên kết vô hình nhưng bền chặt. Vân Tuyên còn cảm thấy cô độc trong chiếc lồng son. Nàng , một đang lắng , đang thấu hiểu những nỗi niềm của nàng, dù cần thành lời.

 

Mỗi buổi chiều tà, khi thành những công việc khuê môn tẻ nhạt, Vân Tuyên tìm đến thư phòng, nơi Duyên vẫn lặng lẽ đợi nàng. Họ còn chỉ sách thưởng . Duyên thường tấu đàn cho Vân Tuyên , những khúc nhạc vui tươi rộn rã, mà là những bản cầm ca sâu lắng, lúc du dương như tiếng suối, lúc bi ai như tiếng gió than. Mỗi nốt nhạc vang lên đều chạm đến những góc khuất trong tâm hồn Vân Tuyên, gỡ bỏ từng lớp vỏ bọc mà nàng khoác lên bấy lâu nay.

 

Vân Tuyên cũng bắt đầu chia sẻ nhiều hơn với Duyên. Nàng kể về những ước mơ, những khát vọng thầm kín mà nàng dám với ai khác. Nàng kể về những áng thơ nàng yêu thích, những triết lý về cuộc đời mà nàng . Duyên lắng một cách chăm chú, đôi mắt nàng luôn ánh lên vẻ tinh , thấu hiểu. Thỉnh thoảng, Duyên khẽ ngâm lên một câu thơ, một vần ca dao, đôi khi là cả một bài thơ lục bát do chính nàng sáng tác. Thơ của Duyên mộc mạc, giản dị nhưng chứa đựng một nỗi buồn man mác, một sự sâu sắc lạ thường, khiến Vân Tuyên khỏi kinh ngạc.

 

“Duyên , nàng thật tài!” Vân Tuyên khen, đôi mắt nàng ánh lên sự ngưỡng mộ. “Những vần thơ của nàng, nó như thể từ chính nỗi lòng . Cảm giác như nàng hết những suy nghĩ sâu kín nhất của .”

 

Duyên khẽ mỉm , nụ hiếm hoi nhưng rạng rỡ như ánh trăng. “Tiểu thư quá khen . Nô tỳ chỉ là tình cờ mà thôi. Chắc là vì… tâm sự của tiểu thư cũng là nỗi lòng của nhiều con gái sống trong khuê môn như chúng .” Câu của Duyên hàm chứa một sự đồng cảm sâu sắc, khiến Vân Tuyên thấy lòng ấm áp lạ thường.

 

Một đêm trăng sáng vằng vặc, ánh trăng như dát bạc lên vạn vật. Vân Tuyên và Duyên cùng bên cửa sổ, ngắm vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời đêm. Không khí tĩnh mịch, chỉ tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió khẽ lay động cành cây. Vân Tuyên chợt cảm thấy một nỗi buồn man mác len lỏi trong lòng.

 

“Trăng quá, Duyên nhỉ?” Vân Tuyên khẽ , giọng nàng đượm buồn. “Trăng soi sáng khắp chốn, nhưng thể soi rọi tận cùng tâm hồn . Ta ước gì, thể như vầng trăng , tự do bay lượn giữa trời, ràng buộc bởi bất cứ điều gì.”

 

Duyên im lặng một lúc, nàng khẽ ngâm một bài thơ: 

 

“Trăng lên khuya vắng, bóng soi thềm,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trang-qua-mai-dong/chuong-3.html.]

Lòng sầu muộn, giọt lệ đêm.

Thoát tục nào ai, duyên buộc,

Cánh chim lồng sắt, mộng chiêm bao.”

 

Những vần thơ của Duyên như hộ nỗi lòng của Vân Tuyên. Nàng sang Duyên, đôi mắt nàng rưng rưng. “Thật đúng là nỗi lòng ! Nàng… nàng làm hiểu đến ?”

 

Duyên trả lời thẳng câu hỏi của Vân Tuyên. Nàng chỉ khẽ thở dài, : “Tiểu thư, , hoa quỳnh chỉ nở một đêm, nhưng hương sắc của nó vương vấn mãi. Có lẽ, những điều đẽ nhất, những ước mơ cao cả nhất, thường chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, nhường chỗ cho hiện thực nghiệt ngã.”

 

Lời của Duyên như một lời tiên tri, một sự nhắc nhở về phận sắp đặt của Vân Tuyên. Nàng bỗng thấy lòng chùng xuống. “Nàng đúng. Có lẽ, thể thoát khỏi phận của . Một cành hoa quỳnh ép buộc nở rộ trong đêm, tàn lụi khi bình minh kịp ló dạng.”

 

Duyên khẽ đặt tay lên tay Vân Tuyên, một cử chỉ dịu dàng và đầy an ủi. “ hoa quỳnh dù chỉ nở một đêm, nó vẫn là hoa quỳnh. Hương sắc của nó vẫn vẹn nguyên, hề lu mờ. Tiểu thư cũng , dù phận đưa đẩy đến , tâm hồn của tiểu thư vẫn sẽ luôn trong sáng và cao .”

 

Trong khoảnh khắc , Vân Tuyên cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy dọc cơ thể. Bàn tay Duyên mềm mại và ấm áp, nhưng chứa đựng một sức mạnh vô hình, một sự vỗ về mà nàng từng nhận từ bất kỳ ai. Nàng đôi mắt Duyên, thấy trong đó một sự chân thành, một nỗi xót xa thầm kín. Nàng , Duyên đang thực lòng lo lắng cho nàng, đang thực lòng bảo vệ nàng khỏi những giông bão của cuộc đời.

 

Cả hai lặng im, chỉ tiếng gió khẽ lay động những cánh hoa quỳnh nở trong vườn. Hương quỳnh thoang thoảng bay phòng, một mùi hương thanh khiết, dịu dàng nhưng cũng đầy u hoài. Vân Tuyên cảm thấy một nỗi day dứt dâng lên trong lòng. Nàng , thời gian bên Duyên đang dần cạn. Ngày hứa hôn đang đến gần, và đó, nàng sẽ rời xa phủ , rời xa Duyên, để bước một cuộc sống mới, một cuộc sống Duyên bên cạnh. Nàng sẽ đối mặt với những gì, nhưng nàng chắc chắn một điều: sự thiếu vắng Duyên sẽ là một trống lớn trong tâm hồn nàng.

 

Nàng khẽ nắm lấy bàn tay Duyên, siết nhẹ. Duyên cũng đáp bằng một cái siết nhẹ nhàng, như một lời hứa, một sự cam kết lời. Ánh trăng vẫn đổ tràn phòng, bao phủ hai bóng đang lặng lẽ bên . Vân Tuyên ước gì thời gian thể ngừng , để khoảnh khắc yên bình kéo dài mãi mãi. Nàng , đó chỉ là một ước mơ viển vông, nhưng trong giây phút , ở bên Duyên, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay nàng, chia sẻ những nỗi niềm thầm kín, nàng cảm thấy lòng an ủi bao. bên cạnh sự an ủi , là một nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần. Sợ hãi sự chia lìa, sợ hãi một tương lai Duyên bên cạnh, sợ hãi rằng hương hoa quỳnh cũng sẽ tàn phai, chỉ còn nỗi tiếc nuối và dư vị của một giấc mộng thành.

Loading...