Trăng Quá Mái Đông - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-16 00:03:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày đó, khí trong phủ Thượng thư càng thêm hối hả với những chuẩn cho lễ hứa hôn. Thợ thêu, thợ may tấp nập , những cuộn lụa là gấm vóc chất đầy các gian phòng. Mẹ Vân Tuyên tươi tắn hẳn lên, bà thường xuyên dặn dò nàng về những nghi lễ, những quy tắc của nhà chồng tương lai. Vân Tuyên mà như mộng du, âm thanh, hình ảnh đều trở nên mờ ảo, xa xăm. Nàng chỉ trốn một góc nào đó, nơi ánh mắt phán xét, những kỳ vọng nặng nề.

 

Duyên vẫn lặng lẽ bên nàng, như một chiếc bóng rời. Nàng nhiều, nhưng ánh mắt Duyên luôn dõi theo Vân Tuyên, chứa đựng sự lo lắng và thấu hiểu. Có những lúc, Vân Tuyên sang bắt gặp ánh mắt , nàng như thấy một phần nỗi lòng sẻ chia, dù một lời nào thốt . Sự hiện diện của Duyên là một niềm an ủi vô giá, một thở dịu mát giữa cơn bão táp trong lòng nàng.

 

Một buổi chiều nọ, khi trong phủ bận rộn với công việc, Vân Tuyên trốn thư phòng nhỏ của nàng. Nàng lật giở một cuốn sách cổ, nhưng tâm trí thể tập trung. Những câu thơ Đường luật, những áng văn chương tuyệt mỹ đều trở nên vô vị. Nàng miên man nghĩ về giấc mơ kỳ lạ của , về bản đàn bi ai rõ nguồn gốc. Nó vẫn cứ day dứt trong tâm trí nàng, như một điềm báo về điều gì đó lành.

 

Duyên bước , tay bưng một đĩa bánh quế hoa thơm lừng. Nàng đặt đĩa bánh lên bàn, nhẹ nhàng thu dọn những cuốn sách Vân Tuyên dở. “Tiểu thư đàn ?” Duyên khẽ hỏi, giọng nàng nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng qua kẽ lá. “Dạo , tiểu thư dường như còn hứng thú với cầm ca nữa.”

 

Vân Tuyên ngẩng đầu lên, Duyên. “Duyên đàn ?” Nàng ngạc nhiên. Mặc dù Duyên hầu cận nàng nhiều năm, nàng vẫn từng thấy Duyên chạm bất cứ nhạc cụ nào. Duyên chỉ khẽ gật đầu, đôi má ửng hồng một chút. “Trước đây, khi còn ở nhà, nô tỳ cũng học qua một chút.”

 

“Vậy thì quá!” Vân Tuyên reo lên, một nụ hiếm hoi nở môi. “Nàng hãy đàn cho . Lòng đang nặng trĩu, chỉ âm nhạc mới thể xoa dịu.”

 

Duyên khẽ cúi đầu lời. Nàng đến góc phòng, nơi một cây đàn tranh cũ kỹ phủ vải cẩn thận. Cây đàn ở đó từ lâu, Vân Tuyên bao giờ để ý đến nó, cứ ngỡ chỉ là đồ vật trang trí. Duyên nhẹ nhàng vén tấm vải, để lộ những dây đàn bóng loáng. Nàng xuống, đôi tay thon dài khẽ lướt phím đàn. Một âm thanh trong trẻo, réo rắt vang lên, như tiếng suối reo giữa rừng sâu, như tiếng chim hót cành cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trang-qua-mai-dong/chuong-2.html.]

 

Vân Tuyên nhắm mắt , lắng . Tiếng đàn của Duyên chỉ thuần thục, mà còn chất chứa một nỗi niềm sâu lắng, một sự tinh tế mà nàng từng thấy ở bất kỳ nhạc công nào. Từng nốt nhạc như những giọt sương rơi, thấm đẫm tâm hồn nàng, xoa dịu những nỗi ưu tư đang gặm nhấm. Nàng cảm thấy một sự bình yên lan tỏa, một cảm giác nâng niu, vỗ về.

 

Rồi đột nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên. Vân Tuyên giật mở mắt. Đó chính là bản đàn nàng trong giấc mơ! Cái giai điệu du dương, bi ai, nhưng cũng đầy mê hoặc . Nàng phắt dậy, đôi mắt mở to Duyên, lòng nàng tràn ngập sự ngạc nhiên và xúc động tột cùng. “Duyên! Nàng đang đàn bản nhạc gì ? Sao thấy quen thuộc đến ?”

 

Duyên ngước lên nàng, đôi mắt nàng thoáng qua một vẻ bối rối, nhưng trở nên bình thản lạ thường. Nàng ngừng tay, khẽ : “Tiểu thư, đây là bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’. Nô tỳ , nó là một khúc cổ cầm thất truyền, ít đến.”

 

Vân Tuyên thể tin tai . Bản nhạc , nàng mơ thấy nó, nó ám ảnh, và giờ đây, Duyên đang tấu lên nó một cách hảo, như thể nàng nó hàng ngàn . “Làm nàng bản nhạc ? Và tại nàng đàn nó?” Vân Tuyên hỏi dồn dập, giọng nàng run run vì xúc động. Nàng cảm thấy như một sợi dây vô hình nối kết giữa nàng và Duyên, một sợi dây của định mệnh, của sự thấu hiểu kỳ lạ.

 

Duyên khẽ cúi đầu, đôi tay nàng vẫn đặt hờ phím đàn. “Nô tỳ… nô tỳ chỉ tình cờ đó, tự mò mẫm. Còn tại nô tỳ đàn… nô tỳ thấy tiểu thư vẻ u buồn, nên tấu một khúc nhạc để tiểu thư vui lòng.” Giọng Duyên nhỏ dần, như thể nàng đang cố che giấu điều gì đó.

 

Vân Tuyên tin đó chỉ là sự tình cờ. Một bản nhạc thất truyền, một giấc mơ ám ảnh, và một thị nữ lặng lẽ thể tái hiện nó một cách hảo. Điều quá đỗi trùng hợp. Nàng tiến gần Duyên, quỳ xuống bên cạnh nàng, đôi mắt nàng thẳng Duyên, như xuyên thấu tâm hồn nàng. “Duyên , nàng cần giấu . Nàng , bản nhạc … nó chính là bản nhạc mà mơ thấy. Chính nó! Từng nốt, từng lời đều giống hệt. Nàng… nàng thể nào giải thích cho ?”

 

Duyên im lặng, đôi mắt nàng cụp xuống, hàng mi dài khẽ run rẩy. Nàng gì, chỉ tiếng gió thu lùa qua khe cửa sổ, mang theo chút lạnh giá. Sự im lặng của Duyên càng khiến Vân Tuyên thêm bối rối. Nàng cảm thấy một điều gì đó thiêng liêng, bí ẩn đang ẩn chứa trong con Duyên, một điều gì đó vượt xa phận thị nữ của nàng. Nàng hỏi thêm, tìm hiểu rõ hơn về bí mật đằng bản đàn , nhưng Duyên vẫn cứ lặng im, như một pho tượng đá. Vân Tuyên , thể ép Duyên. trong lòng nàng, một hạt mầm của sự tò mò và một cảm giác thuộc lạ lùng bắt đầu nảy nở. Bản đàn chỉ là một khúc nhạc, nó còn là một lời thì thầm, một sự kết nối sâu xa mà nàng từng nghĩ đến. Và nàng , từ giây phút , Duyên còn chỉ là một thị nữ đơn thuần trong mắt nàng nữa. Nàng là duy nhất thấu hiểu tâm hồn nàng, là duy nhất thể chạm đến những góc khuất sâu thẳm nhất trong trái tim nàng. Một cảm giác bối rối, nhưng cũng đầy ấm áp, len lỏi trong lòng Vân Tuyên. Nàng Duyên, bàn tay vẫn đặt hờ phím đàn, và tự hỏi, liệu phận sắp đặt để hai họ gặp , để bản đàn vang lên, như một lời tiên tri cho một mối liên kết thể gọi tên?

Loading...