3
“Giao cho cô đấy.” Diêu Mặc Bình dường như chẳng hề bận tâm đến hai chữ “ghét” mà Lương Dĩ Tề  .
“Tôi còn  việc, hai đứa cứ tự nhiên.”
“Ấy…” Tôi kéo bà  .
“Còn chuyện gì nữa?”
Diêu Mặc Bình dường như là một  cực kỳ thiếu kiên nhẫn,  thêm vài câu là  thể nổi cáu ngay lập tức.
“Cái  …  …” Tôi     .
Tự nhiên  sống chung với một  đàn ông xa lạ,  còn mắc chứng tự kỷ,  cảm thấy vô cùng bối rối và hoang mang.
“Nó đúng là đồ ngốc,” Diêu Mặc Bình  câu  mà chẳng hề bận tâm, cứ như  đó   con trai bà  .
“Cô cứ coi như đang chơi với một thằng ngốc .”
Nói  bà   rời khỏi phòng.
Ngay  đó, bà    thêm một câu từ hành lang:
“Dì giúp việc sẽ nấu ăn, dọn dẹp phòng,   để cô làm bảo mẫu .”
4
Diêu Mặc Bình mấy ngày liền  về.
Cả căn nhà chỉ  ba chúng , bao gồm cả dì giúp việc.
Dì giúp việc  Diêu Mặc Bình tự mở công ty, bận rộn lắm, thường xuyên bay đây bay đó.
Từ khi  chuyển  ở, Lương Dĩ Tề cũng  vẽ những bức tranh yêu thích của   nữa.
Anh  kê một chiếc ghế đẩu nhỏ,  ngay  cửa phòng .
Khi  thấy  thì   gì, nhưng  thấy  là miệng  bắt đầu lẩm bẩm:
“Ghét, ghét, ghét…”
Tôi  phòng thì   ,  khỏi phòng cũng ;
Ở  lầu thì , lên lầu cũng .
Lẩm ca lẩm cẩm, như tụng kinh .
Có lẽ trong thế giới của  , bày tỏ sự ghét bỏ với kẻ thù là cách tấn công duy nhất.
Tôi  để ý đến  , vì quả thật là…    để ý thế nào.
[Cô vội gì chứ?] Diêu Mặc Bình trả lời  qua WeChat, [Tôi là  ruột nó đây, còn mất bảy tám năm mới  chuyện  với nó đây .]
[Với , khi nào nó chán thì nó sẽ   nữa .]
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trai-ngot-tinh-yeu/chuong-2.html.]
Lương Dĩ Tề đến lúc   tiêm .
Là mũi tiêm chống dị ứng.
Trước đây đều là Diêu Mặc Bình đưa   .
Bây giờ Diêu Mặc Bình  cần  chuyên tâm bay hàng ngàn cây  về một chuyến chỉ để đưa    tiêm nữa.
Bà  gửi một loạt dài các hướng dẫn,  đó  bặt tăm.
“Đi tiêm thôi.” Tôi  với  .
“Ghét.” Anh  vẫn cố chấp lặp .
“Hôm nay  tiêm .” Tôi kiên nhẫn .
“Ghét.”
…
 là  thể  lý lẽ với  .
“Anh   là ai  mà  ghét?”
Một câu  lập tức làm   cứng họng.
“Nếu    là ai thì cái kiểu tấn công bằng cách ghét bỏ  chẳng  tác dụng gì .”
Lương Dĩ Tề đang   chiếc ghế đẩu nhỏ, trợn mắt há hốc mồm.
Thật sự cứ y như một thằng ngốc .
“Đi tiêm với , tiêm xong  sẽ  cho    là ai.”
6
Bác sĩ thì    gặp  nhiều , quen thuộc đến mức  thể quen thuộc hơn.
   xuống  mà   chịu đưa tay .
“Đưa tay .” Tôi .
“Nói.” Anh   cố chấp  chằm chằm  , đồng thời giả vờ như  thấy gì mà giấu tay  .
“Gì cơ?”
“Nói.” Anh   lặp .
“Nói gì?”
“Tên.”
“Anh tiêm xong  sẽ  cho .”
Anh  nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đưa tay .
Tiêm xong, hai chúng   ở hành lang.