Trái Ngọt Tình Yêu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-12 07:34:48
Lượt xem: 131

Lương Dĩ Tề mắc chứng tự kỷ.

Ngay ngày đầu tiên gặp , học một từ mới:

“Ghét.”

Sau đó, mở rộng thành câu:

“Ghét Phương Tư Tư.”

Dần dần, câu biến thành:

“Ghét Phương Tư Tư ngủ giường của .”

“Ghét Phương Tư Tư phòng vẽ của .”

“Ghét Phương Tư Tư lấy quần áo của …”

Về , :

“Ghét Phương Tư Tư chuyện với khác.”

Cuối cùng, khi liều mạng đ//ánh với khác, ngã xuống vũng m//áu nhưng vẫn thì thầm bên tai :

“Ghét Phương Tư Tư bắ//t nạ//t.”

“Phải bảo vệ Phương Tư Tư.”

1

Khi bước biệt thự, thấy Lương Dĩ Tề.

“Trên lầu, ở phòng vẽ.” Diêu Mặc Bình lẽ thấy đang ngó xung quanh với vẻ khó hiểu, liền .

Diêu Mặc Bình là của Lương Dĩ Tề.

“Vậy còn ?” Tôi ngập ngừng.

“Cô cứ ở phòng kế bên ,” Diêu Mặc Bình dẫn lên lầu, “Chính là phòng . Để đồ xuống gặp với .”

Diêu Mặc Bình hào phóng, căn phòng tạm thời bà chuẩn cho cũng thông thoáng hai mặt, một phòng rộng bằng cả căn nhà từng ở đây.

Đồ đạc của nhiều, chỉ một chiếc ba lô rách nát, tồi tàn đến thảm hại.

Sau khi sắp xếp xong, theo Diêu Mặc Bình đến căn phòng ở cuối tầng hai:

“Lương Dĩ Tề, đây.” Bà gõ cửa.

Trong phòng tiếng trả lời.

Diêu Mặc Bình mặc kệ, trực tiếp vặn tay nắm cửa, mở cửa .

Đó là một phòng vẽ, bên trong khắp nơi đều là màu vẽ, cọ, bảng vẽ và giấy.

thứ sắp xếp gọn gàng, phòng vẽ sạch sẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trai-ngot-tinh-yeu/chuong-1.html.]

“Lương Dĩ Tề, giới thiệu một bạn cho con quen .” Diêu Mặc Bình chẳng cần đang lưng với chúng đồng ý , trực tiếp kéo lên phía .

Lúc , đang bảng vẽ mới đầu .

Đó là một gương mặt tuấn.

“Mẹ.” Anh gọi.

“Đây là Phương Tư Tư,” Diêu Mặc Bình kéo gần, “Sau sẽ sống cùng chúng .”

Lương Dĩ Tề với ánh mắt ngơ ngác, năm giây thì :

“Ghét.”

2

Một ngày đó, Diêu Mặc Bình nhặt phố.

Nói là nhặt cũng hẳn đúng, dù hai mươi mốt tuổi, một đứa trẻ thể tùy tiện khác nhặt về.

Tôi đường cùng, đói suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng khi chịu nổi nữa, rụt rè bước đến chiếc xe bên cạnh:

“Chào cô, cô thể giúp cháu mua chút gì đó ăn ?”

Người trong xe chính là Diêu Mặc Bình, bà trông tinh , tháo vát.

dường như đang gọi điện thoại, lúc nãy hề nhận đang đeo tai .

lạnh lùng liếc một cái, đầu tiếp tục chằm chằm điện thoại, chuyện với khác.

Tôi điều trở góc tường, thu , suy nghĩ làm để kiếm chút gì đó ăn.

Năm phút , Diêu Mặc Bình đá một cái.

“Này,” Bà chút kiên nhẫn, “Đi ăn với .”

Tôi ăn hết hai bát mì lớn, bà còn mua cho một chai nước ngọt.

“Bữa ăn cho .” Đợi ăn xong, bà mới .

Ngụm nước ngọt cuối cùng nghẹn trong cổ họng .

Tôi nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất.

“Tôi một đứa con trai,” Thế nhưng tiếp, “Mắc chứng tự kỷ.”

“Chứng tự kỷ cô chứ? Mẹ kiếp, y như thằng ngốc .”

ngừng , với ánh mắt sâu xa.

“Tôi thể đảm bảo cô lang thang đầu đường xó chợ nữa, nhưng cô theo về.”

mắt :

“Làm vợ cho nó.”

Loading...