Từ bỏ thuốc mê đó, tuy đầu còn đau nữa, nhưng dày luôn cồn cào, cơ thể thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, mỗi khi tối đến là chìm giấc ngủ.
Vì chuyện Giang Mặc nhắc nhở mấy .
Sau phát hiện đúng, lập tức đưa đến bệnh viện, đường lo lắng đến toát mồ hôi.
Tôi an ủi : "Không , thể chỉ là vấn đề nhỏ bình thường thôi."
vành mắt vẫn đỏ hoe, những tia m.á.u đỏ trong mắt hiện rõ.
"Xin em, là chăm sóc cho em, nếu em thật sự chuyện gì, sẽ cùng em."
Khi đến câu cuối cùng, giọng kiên định, dứt khoát.
Tim chợt thắt .
Hắn thật sự thể làm chuyện như .
Tôi vỗ một cái lưng : "Nói linh tinh gì đấy! Sống , nếu đến lúc đó ai đốt tiền vàng cho em?"
Vừa xong, thấy đúng, vỗ một cái.
"Phì, ai mà chết! Em còn sống khỏe re đây , đừng mà nguyền rủa em!"
Chết tiệt, mạch suy nghĩ dẫn dắt lệch lạc .
Tuy nhiên, thôi, đôi mắt đỏ hoe của , trong lòng vẫn đáng hổ mà lay động.
Trên đường đến bệnh viện, khí nặng nề vô cùng.
Mãi đến khi kiểm tra xong, cầm kết quả tay, tim vẫn đập thình thịch, sợ thật sự Giang Mặc cái miệng quạ đen đó trúng.
Cả đời còn sống đủ .
Ngồi ghế ở hành lang sốt ruột chờ đợi nửa ngày, cầm báo cáo, nóng lòng mở , nhưng khi mở sợ hãi.
Giang Mặc giật lấy báo cáo từ tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tra-xanh-duoi-den-tan-giuong-toi/chuong-13.html.]
Không thấy gì, ánh mắt trầm xuống, dáng rõ ràng cứng đờ.
Tim chợt thắt , bộ dạng , tim gần như lạnh .
"Anh , em chuẩn sẵn sàng , là chuyện gì?" Tôi hỏi .
Đôi môi mỏng của hé mở: "Trong bụng..."
"Mọc cái gì?"
Tôi ôm bụng, tâm trạng chùng xuống tận đáy.
"U bướu? U lành tính..."
"Con."
Tôi: "?"
Tôi ngẩn , trực tiếp giật lấy bản báo cáo xét nghiệm từ tay .
Ồ, mang thai .
Ưm??
Tôi mang thai !!
Giang Mặc ôm chầm lấy , vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Ngay khoảnh khắc đó, nghĩ đến một câu của triết gia.
Họa phúc tương y.
Sau khi chuyện xảy , những điều sẽ nhanh chóng gõ cửa tìm đến.
Có lẽ, bây giờ chúng đang trải qua gian nan, nhưng những vận may đáng lẽ đến đều đang đường tới.
-Hết-