Hợp đồng vừa ký chưa đầy mười hai tiếng, Nghiêm Thư Kỳ đã bị lùa đến một “chiến trường” khác – trụ sở Tập đoàn Lăng Thị.
“Cô phải ra mắt hội đồng quản trị,” Thẩm thư ký nghiêm mặt dặn. “Nhớ giữ hình tượng tao nhã.”
“Ơ nhưng… tôi còn chưa kịp thay đồ!” Cô hốt hoảng nhìn bộ váy xanh xám nhàu nhĩ, giày đế bệt lem vết cà phê.
Lăng Tư Triệt nhàn nhạt liếc cô từ đầu đến chân:
“Cô mặc thế… cũng được.”
“…Thật không?”
“Vì tôi cũng không quan tâm lắm.”
Nghiêm Thư Kỳ: “…”
Tầng 58, phòng họp chính.
Hội đồng quản trị ngồi kín một dãy bàn gỗ óc chó dài thượt. Mỗi người mặt lạnh như tủ đông công nghiệp.
Lăng Tư Triệt bước vào trước, ánh mắt dửng dưng quét qua đám giám đốc tóc hoa râm:
“Xin giới thiệu… vợ tôi.”
Một câu nhẹ tênh, nhưng tựa tiếng sét giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nghiêm Thư Kỳ.
Cô cúi gập người, run rẩy chào:
“Xin… xin chào mọi người…”
Bên trái có người đẩy gọng kính, lẩm bẩm:
“Trẻ thế này… chắc là… tình yêu sét đánh?”
Bên phải có người nghiêm nghị hỏi thẳng:
“Cô có kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp không?”
Nghiêm Thư Kỳ líu lưỡi:
“Tôi… từng quản lý… quán bún bò của dì tôi…”
Cả phòng im phăng phắc.
Chủ tịch hội đồng khẽ ho một tiếng:
“Quán bún bò… quy mô bao nhiêu?”
“Ba cái bàn… với một con ch.ó giữ xe.”
“…”
Thẩm thư ký ở góc phòng muốn phun m.á.u mũi vì nhịn cười.
Lăng Tư Triệt không hề thay đổi sắc mặt. Anh ta thản nhiên cầm tập hồ sơ đặt trước mặt hội đồng:
“Bỏ qua kinh nghiệm. Hôm nay chỉ thông báo, không thảo luận.”
Một vị giám đốc già nhất hắng giọng:
“Nhưng Lăng tổng, anh nên cân nhắc. Dư luận sẽ đặt dấu hỏi.”
“Đặt đi,” anh ta lạnh nhạt. “Tôi không rảnh trả lời.”
Đúng lúc không khí căng thẳng, điện thoại Nghiêm Thư Kỳ réo ầm ĩ.
Màn hình sáng choang hiện chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-tai-mat-lanh-vo-toi-mat-day/chuong-3-pha-hong-ngay-dau-ra-mat.html.]
Dì Bún Bò Calling…
Cô c.h.ế.t điếng, tay run bần bật.
“A… xin lỗi… tôi quên tắt…”
Lăng Tư Triệt chìa tay:
“Đưa đây.”
“Đừng, đừng…”
Quá muộn. Anh ta cầm điện thoại, giọng đều đều:
“Cháu Nghiêm Thư Kỳ đang bận họp. Có việc gì dì nhắn lại.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng oang oang đặc sản miền Trung:
“Trời ơi, Thư Kỳ hả con? Hôm nay dì bán đắt lắm! Con nhớ về phụ dọn rửa nồi nha!”
“…Dạ.”
Cả phòng họp nín thở.
Nghiêm Thư Kỳ suýt ngất.
Lăng Tư Triệt khẽ ho một tiếng, dứt khoát cúp máy, quay lại thản nhiên nói:
“Vợ tôi hiếu thảo.”
“…”
Cuộc họp kết thúc bằng ánh nhìn hoang mang cực độ của toàn bộ giám đốc, cộng thêm cú cúi chào lúng túng của Nghiêm Thư Kỳ.
Ra khỏi phòng, cô níu tay áo Lăng Tư Triệt, giọng run run:
“Anh… anh có chắc không hối hận không?”
“Tôi chưa từng hối hận.”
“Nhưng tôi làm mất mặt anh…”
Lăng Tư Triệt nhíu mày:
“Cô tự tin quá. Mặt tôi không dễ mất vậy đâu.”
Nói xong, anh ta ung dung quay đi.
Cô còn chưa kịp thở phào, đã nghe Thẩm thư ký lạnh lùng dặn dò:
“Cô nhớ, tuần sau có dạ tiệc ra mắt báo giới. Vui lòng… đừng nhắc quán bún bò.”
“…Tôi… tôi sẽ cố.”
Tối đó, cô về phòng penthouse mới nhận, tự trấn an:
Không sao. Mình sẽ làm một bà xã mẫu mực. Sẽ không làm trò mất mặt nữa…
Đang thề thốt, đột nhiên điện thoại vang tin nhắn.
Lăng Tư Triệt:
Tôi đã tra thử. Quán bún bò của dì cô… có đánh giá 4,9 sao. Tốt lắm.
Nghiêm Thư Kỳ suýt phun nước.
Anh ta… rảnh quá mà.