Kiều Niên nhớ chuyện tối qua, mặt đỏ bừng. Lúc đó, Cố Châu trong sáng, dâm đãng.
Đặc biệt là khi liên tục gọi cô là vợ bên tai và bắt cô gọi là chồng.
Người đàn ông đúng là vô liêm sỉ.
Cô hổ đến mức tìm một cái lỗ chui xuống.
Dù thì, cô cũng thể .
Mặc dù thể chịu đựng nổi sự giày vò của Cố Châu nữa, nhưng cô vẫn hét lên.
Kiều Niên đột nhiên một cảm giác kỳ lạ.
Chẳng lẽ Cố Châu cô gọi là "Chồng" ở nơi công cộng?
Chuyện thật sự...
Kiều Niên giỏi đổi chủ đề, nên cô .
- Em...
- À mà, trong phòng em một chiếc áo vest lạ thế? - Cố Châu sớm đoán Kiều Niên sẽ đổi chủ đề.
Kiều Niên Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu. Chiếc áo vest đó treo trong phòng mấy ngày . Trước đó, khi Cố Châu thấy, cũng hỏi cô là áo vest của ai. Sao tự nhiên hỏi cô ?
Cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy với Cố Châu, Lục Giang bực bội .
- Của !
Nghe thấy giọng Lục Giang, Cố Châu mới nhận Lục Giang cũng đến.
Khi xuống lầu, chỉ tập trung Kiều Niên, hề để ý đến ai khác.
- A Giang, A Kỳ! - Cố Châu hờ hững chào hỏi, ánh mắt rơi mặt Kiều Niên.
Lục Giang nhận Cố Châu đang Kiều Niên. Anh khẽ nhíu mày, .
- Đưa áo vest cho .
Cố Châu mời Lục Giang và Lục Kỳ xuống ghế sofa, bảo hầu rót cho hai . Lúc mới thản nhiên .
- Tôi vứt !
- Sao vứt? - Kiều Niên Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu. Cô hiểu Cố Châu đang nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-990-am-anh.html.]
Sắc mặt Lục Giang đổi. Em gái từng mặc chiếc áo vest đó.
Cố Châu quá xa. Anh vứt bộ vest đó mà sự cho phép của em gái.
Hay là Cố Châu coi trọng em gái nên mới tự ý xử lý đồ đạc của cô?
- Đó là của . - Lục Giang từng chữ một, ánh mắt đầy vẻ bất mãn. Anh bình tĩnh cởi áo khoác và đưa tay cởi cúc áo sơ mi.
Một thoáng hoảng hốt hiện lên mặt Lục Kỳ. Anh Tư đang tức giận ? Anh định đánh A Châu ?
Kiều Niên lo lắng Lục Giang. Anh Tư đang tức giận vì quá cưng chiều cô. đây chỉ là hiểu lầm.
Trong lúc Kiều Niên đang nghĩ cách làm cho chuyện êm , cô thấy Cố Châu .
- Tôi đó là đồ của !
Dù , cũng sẽ vứt bỏ.
Dĩ nhiên, Cố Châu điều .
Theo quan điểm của Cố Châu, đàn ông nào thể đến gần Kiều Niên, dù đàn ông đó là ruột của Kiều Niên nữa.
Lục Giang là loại thích làm phiền khác. Anh hiểu ý của Cố Châu. Điều cũng nghĩa là Cố Châu vẫn quan tâm đến em gái .
Lục Giang cảm thấy chỉ cần em gái hạnh phúc là .
Tuy nhiên, cảm thấy Cố Châu vẫn làm .
- Khi nào định tổ chức hôn lễ với em gái ? - Lục Giang lạnh lùng Cố Châu, sắc mặt trầm xuống.
Nghe thấy Lục Giang , ánh mắt Cố Châu rơi mặt Kiều Niên. Ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
- Chỉ cần vợ đồng ý, chúng thể tổ chức hôn lễ bất cứ lúc nào!
Nghe thấy lời của Cố Châu, vẻ mặt bất mãn của Lục Giang cũng dịu đôi chút.
Lục Kỳ cạnh Lục Giang, gật đầu. Đàn ông như . Dù thế nào nữa, vợ vẫn là hết.
Lục Kỳ mỉm với Kiều Niên và hỏi.
- Chị, khi nào chị định tổ chức hôn lễ?
- Không cần vội. Chị...
- , cần vội. Cố Châu, , đối xử với con gái lớn nhà họ Lục như ? Anh con bé gả nhà họ Cố, làm hai đứa con của ? - Kiều Niên kịp hết câu, Lục Giang ngắt lời.
Lục Giang chỉ đòi công bằng cho Kiều Niên, nhưng quên mất Cố Châu còn hai đứa con.