Bàn tay đang xoa thái dương của Cố Châu khựng một chút. Anh nhớ chuyện , cúi đầu xuống. Anh sang Kiều Niên, hỏi.
- Sao ngất?
Kiều Niên đặt một chiếc gối lưng Cố Châu, ngẩng đầu . Cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cố Châu, do dự một chút .
- Vừa mệt quá, nên mới ngất.
Cố Châu gì. Anh cúi đầu, cố gắng nhớ những ký ức cuối cùng khi ngất.
Lúc đó, đang chờ đợi câu trả lời của Kiều Niên.
Kiều Niên nhận thuốc từ tay Trần Thanh đưa cho Cố Châu.
- Uống thuốc .
Cố Châu chằm chằm mặt Kiều Niên, uống thuốc. Anh đang chờ đợi câu trả lời của Kiều Niên.
Trước khi Kiều Niên kịp phản ứng, cô đưa thuốc cho Cố Châu. Thấy Cố Châu vẫn bằng ánh mắt sâu thẳm, cô hỏi.
- Sao ?
Trần Thanh vội vàng ngoài. Trong lòng nếu còn ở đây, thể sẽ cọ bồn cầu và lát gạch nữa.
Lúc Trần Thanh , quên đóng cửa .
Trong phòng chỉ còn Cố Châu và Kiều Niên.
Cố Châu thẳng mắt Kiều Niên, nuốt nước bọt. Cổ họng mấp máy.
- Em vẫn trả lời .
Kiều Niên mắt Cố Châu, cảm thấy khó chịu ánh mắt nóng bỏng của . Cô nhớ những gì hai cùng trải qua trong thời gian . Nghĩ đến hai đứa nhỏ, cô khẽ cụp mắt xuống.
- Vâng, em hứa với .
Đôi mắt Cố Châu tràn ngập ý . Lúc mới nhận mặt Kiều Niên đang đỏ bừng.
Tuy Kiều Niên Cố Châu, nhưng cô nhận vẫn đang chằm chằm. Cô đưa bát thuốc cho Cố Châu.
- Anh uống thuốc !
- Niên Nhi, đút cho !
Giọng Cố Châu mang theo nụ . Lúc , giọng của chỉ mang vẻ khổ hạnh mà còn chút gì đó quyến rũ.
Kiều Niên ngẩng đầu Cố Châu. Cô Châu hiện tại trông cực kỳ gợi cảm. Cô đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, gật đầu.
- Được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-887-hua-voi-anh.html.]
Tay trái cầm bát thuốc, tay cầm thìa, Kiều Niên nhẹ nhàng khuấy đều thuốc múc một thìa.
Cô đưa thuốc lên miệng, nhẹ nhàng thổi. Sau đó, cô mới đưa đến môi Cố Châu, mặt đỏ bừng.
Cố Châu cúi đầu, uống hết bát thuốc Kiều Niên đưa.
Trong chốc lát, căn phòng im lặng.
Kiều Niên múc từng thìa thuốc, đưa đến miệng Cố Châu. Cố Châu ngoan ngoãn cúi đầu uống thuốc.
Chẳng mấy chốc, Cố Châu uống xong một bát thuốc.
Kiều Niên đặt bát và thìa rỗng lên bàn cạnh giường, đưa khăn giấy cho Cố Châu, hiệu cho lau vết bẩn miệng.
Cố Châu gì. Anh cúi về phía , ý tứ trong mắt hiện rõ.
Kiều Niên nắm chặt khăn giấy trong tay, mím môi. Sau một hồi do dự, cô chủ động lau môi cho Cố Châu.
Hai gần đến mức Kiều Niên thể thấy tiếng thở của Cố Châu và thấy rõ từng sợi lông tơ mặt .
Khoảng cách quá mơ hồ, khiến cô thở .
Nghĩ , Kiều Niên lau sạch môi cho Cố Châu ném khăn giấy thùng rác bên cạnh. Cô tùy tiện tìm một chủ đề để chuyện.
- Thế nào ?
- Đắng!
- Cũng là để bồi bổ sức khỏe. Thuốc thì đắng!
Cố Châu thấy Kiều Niên vẫn còn ngượng ngùng dám . Thấy mặt cô vẫn còn đỏ, khàn giọng .
- Niên Nhi.
Kiều Niên ngẩng đầu Cố Châu, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Cô lo Cố Châu khỏe.
- Anh ăn kẹo.
Khi Kiều Niên thấy những lời , mặt cô đỏ bừng như tôm luộc.
Cố Châu hiện tại bình thường.
Không Châu Châu, nhân cách thứ hai.
Anh thực cũng ăn kẹo.
Tuy nhiên, Cố Châu bây giờ trông khác hẳn với Châu Châu. Ánh mắt của Châu Châu trong trẻo và ngây thơ.
ánh mắt của Cố Châu tràn ngập dục vọng, khiến sôi máu.
Cô Cố Châu ăn kẹo chút nào, nhưng...