cô hề kêu lên.
Cổ họng cô đau quá.
Lạ thật.
Người rằng khi chết, lên thiên đường. Nếu lên thiên đường, cô sẽ thể gặp cô Niên Niên.
Chắc hẳn cô đang gặp ảo giác.
Cô gặp gặp khi lên thiên đường.
Cô gặp cô Niên Niên và với cô rằng cô thích cô .
Cô vẫn gặp trai và nhờ chăm sóc cô Niên Niên, bố và thật .
Cô vẫn gặp bố và nhờ bố kèm bài tập cho cô.
Cô vẫn gặp . Cô với rằng cô thích .
dường như thích cô.
Mỗi thấy cô, nổi giận.
Hơn nữa, trong mắt , cô là gánh nặng. Cô già , thể chăm sóc chu đáo, cũng thể cùng phe với .
Thôi bỏ . Cô nên gặp , kẻo chọc giận , làm buồn.
Mí mắt Tiểu Thi càng lúc càng nặng trĩu, mắt mờ .
Nhìn Tiểu Thi như , Kiều Niên cô bé sắp tỉnh . Cô nắm lấy tay Tiểu Thi, nhẹ nhàng thì thầm tai cô bé.
- Tiểu Thi, cháu là chính . Đừng quan tâm khác nghĩ gì. Bố và cô nhớ cháu. Cô hy vọng cháu sớm tỉnh . Cô hy vọng cháu vẫn thể ở bên cạnh chúng .
Đây chẳng là thiên đường ?
Tiểu Thi cố gắng mở mắt , rõ mặt.
Đó là cô Niên Niên!
Khi Kiều Niên thấy Tiểu Thi tỉnh, mắt cô sáng lên. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Thi và vui vẻ gọi.
- Tiểu Thi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-866-ao-anh.html.]
Chỉ đến lúc , Tiểu Thi mới nhận cô Niên Niên thực sự đang ở bên cạnh . Mắt cô lập tức sáng lên, như những vì sáng giữa đêm.
Tuy nhiên, ngay đó, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. Cô nhíu mày, ngập ngừng rụt tay .
Lòng bàn tay Kiều Niên trống rỗng, lòng cô cũng . Nỗi thất vọng dâng trào trong lòng, khiến cô cảm thấy khó thở.
Cố Châu đương nhiên thấy từng cử chỉ của Kiều Niên và Tiểu Thi. Anh bước đến bên Kiều Niên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ánh mắt Cố Châu dừng mặt Tiểu Thi. Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Thi, bây giờ con thấy thế nào ? Bụng con còn đau ?
Lúc , ánh mắt của Tiểu Thi chút đờ đẫn, như thể cô quen ai cả. Cô trả lời Cố Châu.
Cố Châu khỏi lo lắng.
Tiểu Thi gì. Cô bé chậm rãi thu ánh mắt , quanh một nữa.
Cô bé y tá và bác sĩ mặc đồ trắng, nhưng thấy .
Chẳng lẽ giận cô nữa ?
Nghĩ đến đây, mắt Tiểu Thi đỏ hoe. Cô bé mím môi khó chịu.
Chắc hẳn vì cô bé lời nên mới giận, gặp cô bé.
Nước mắt Tiểu Thi trào . Cô hít một , ánh mắt dừng khuôn mặt của Cố Châu. Giọng khàn khàn như giấy trắng cọ xát vỏ cây khô.
- Mẹ ...
Mặt Tiểu Thi đỏ bừng, trông thật đáng thương. Giọng nhỏ dần, run rẩy như trẻ con.
Khi Kiều Niên Tiểu Thi , cô sững sờ.
Lúc , Kiều Niên mới hiểu rõ, dù Tống Mạn làm gì nữa, cô vẫn mãi là của cô bé. Cô sẽ luôn là gần gũi nhất với cô bé, là cô bé nương tựa nhất.
Cô nhớ về tuổi thơ của .
Cô từng như thế .
Cô Tô Tuyết thích . Chính Tô Tuyết là đề nghị đưa cô về quê. dù , cô vẫn ngày ngày nhớ Tô Tuyết, hy vọng Tô Tuyết sẽ sớm đưa cô về nhà.
Lúc đó, Tô Tuyết là cô, là cô nương tựa nhất. Cô tin rằng chỉ cần cô sửa chữa lầm và trở nên đặc biệt xuất sắc, cô nhất định sẽ đưa cô về nhà. Thậm chí bà còn mua cho cô những bộ quần áo và dịu dàng kể chuyện cho cô khi ngủ.