Nghe Lục Châu , Kiều Niên nhận thái độ của lúc nãy chút bất thường.
Chắc hẳn đây là cái gọi là sự lo lắng mơ hồ.
Thái độ nhiệt tình ban nãy của cô quả thực khiến khác hiểu lầm.
Tuy nhiên, thái độ lạnh lùng của Lục Châu, Kiều Niên vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô vẫn luôn nghĩ sẽ bao giờ mất bình tĩnh nữa.
Ánh sáng trong mắt Kiều Niên dần mờ , nhưng cô nhanh chóng lấy vẻ bình tĩnh thường ngày. Với vẻ mặt bình thản, cô .
- Anh thương nặng như là vì cứu em. Em chỉ gặp chuyện gì vì em thôi!
Sau khi Kiều Niên giải thích, bầu khí trong phòng bệnh dịu đáng kể.
Lục Châu bình tĩnh Kiều Niên, mỉm .
- May mà cô đến kịp lúc, cứu khỏi tay Giang Trì, cô cần để bụng!
Nghe Lục Châu , Kiều Niên gật đầu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cô Lục Châu vạch ranh giới giữa họ. Cô .
- , nhưng vẫn là vì em mà thương!
Lục Châu vẫn bình tĩnh .
- Dù là thường, cũng sẽ cố gắng hết sức cứu cô , huống chi cô là vợ của Cố Châu. Hơn nữa, hứa với sẽ bảo vệ cô , cô cần để bụng.
Nghe Lục Châu , Kiều Niên Lục Châu Cố Châu hiểu lầm quan hệ giữa hai .
- Cảm ơn.
Lục Châu nheo mắt. Trong cơn mơ màng, nhớ lúc Kiều Niên giúp khỏi Thành Ma.
Không hiểu , cảm thấy chữ "cảm ơn" chút nặng nề.
Lục Châu một cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhưng cuối cùng, gì.
Kiều Niên hờ hững chỗ khác, thêm gì nữa.
Cố Châu Trần Thanh, bình tĩnh .
- Lấy cho một cốc nước nóng.
- Vâng. - Trần Thanh đáp.
Cố Châu tự nhiên chỉnh giường. Vừa chỉnh góc giường, Trần Thanh bưng một cốc nước . Anh đưa cốc cho Lục Châu và .
- Uống nước .
Lục Châu từ chối lời đề nghị của Cố Châu, uống hai ngụm trả cốc cho Cố Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-481-luot-qua-moi-quan-he.html.]
Lúc , Từ Khiêm ngoài cửa gõ cửa.
- Mời . - Trần Thanh .
Thấy Lục Châu tỉnh, Từ Khiêm thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm nhiệt kế điện tử đến bên giường và .
- Bây giờ đo nhiệt độ cho .
Cố Châu gật đầu.
Từ Khiêm cầm nhiệt kế điện tử ấn lên trán Lục Châu. Nghe thấy tiếng động, cô mới rút nhiệt kế .
- Nhiệt độ của bây giờ bình thường . Anh qua cơn nguy kịch . Tiếp theo nghỉ ngơi cho . Cố gắng ăn uống nhẹ.
Lục Châu với vẻ thờ ơ.
- Cảm ơn.
Từ Khiêm gật đầu, ánh mắt dừng mặt Kiều Niên. Tuy Kiều Niên là bác sĩ, nhưng với tư cách là một y tá, cô vẫn khỏi nhắc nhở.
- Bác sĩ Kiều, tối nay đừng cho Lục ăn gì cả. Anh chỉ thể uống nước nóng thôi. Sáng mai chúng sẽ cho ăn cháo!
Kiều Niên gật đầu cảm kích.
- Cảm ơn!
Từ Khiêm sững sờ.
Cô khó thể tưởng tượng một dịu dàng, lịch sự như Kiều Niên là một cô gái phá hoại tình cảm của khác.
Tuy nhiên, Từ Khiêm nhanh chóng phản ứng , bình tĩnh .
- Không gì. Đây là việc nên làm.
Kiều Niên mỉm dịu dàng.
Nói xong, Từ Khiêm vội rời . Thay đó, cô đó với cuốn sổ tay, suy nghĩ cách giúp Tống Nguyệt che giấu chuyện Kiều Niên truyền m.á.u cho Lục Châu.
- Y tá Từ, chúng chuyện thêm ?
Tiếng Kiều Niên cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Khiêm.
Từ Khiêm mỉm gật đầu.
- Vâng.
Khi Từ Khiêm và Kiều Niên khỏi phòng bệnh, Kiều Niên quên đóng cửa .
Kiều Niên liếc xung quanh. Hành lang yên tĩnh. Không ai khác.
Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Lúc ánh mắt cô mới dừng khuôn mặt của Từ Khiêm.