Không thêm lời nào, Cố Châu cúi xuống bế Kiều Niên lên. Anh bế cô phòng, quên đá cửa đóng .
Kiều Niên vô thức vòng tay ôm lấy cổ Cố Châu. Nở nụ môi, cô chớp mắt.
Cố Châu cúi đầu Kiều Niên đang trong vòng tay . Kiều Niên nhẹ, thể mềm mại. Khi ôm cô, vẫn còn ngửi thấy mùi hương đặc trưng của cô. Trái tim trống rỗng của tràn ngập cô.
Cố Châu nhịn ôm chặt Kiều Niên, buông dù chỉ một chút. Anh nhanh chóng bước về phía giường!
Anh vội vàng mở cửa cho Kiều Niên, nên kịp bật đèn.
Căn phòng tối om. Trước đây, Kiều Niên sợ gian tối tăm và khép kín như . Giờ đây, cô còn sợ nữa.
Nằm trong vòng tay Cố Châu, cô chỉ cảm thấy an tâm!
Cố Châu đang ôm Kiều Niên thì vô tình vấp ghế sofa. Anh loạng choạng, và ghế sofa phát tiếng động.
Âm thanh đó đặc biệt to trong bóng tối.
Kiều Niên thở hổn hển, tim như thắt . Cô lẻn phòng Cố Châu, cảm thấy tội .
- Cẩn thận đấy. Đánh thức họ dậy là nên. - Kiều Niên nhỏ.
Nếu bố cô cô ngủ qua đêm trong phòng Cố Châu, họ thể chỉ trích cô.
Mặt cô đỏ bừng kiểm soát. Cô và Cố Châu rõ ràng là vợ chồng, mà giờ gặp lén lút.
Chuyện thật sự thú vị.
Nghe thấy giọng đầy tội của Kiều Niên, môi Cố Châu khẽ cong lên trong bóng tối. Ôm Kiều Niên trong tay, chôn chân mặt đất, xuống mặt cô.
Có lẽ vì mắt luôn trong trạng thái tối tăm, nhưng đôi mắt thích nghi với bóng tối. Anh mơ hồ thấy khuôn mặt Kiều Niên.
Thấy cô lo lắng, Cố Châu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Kiều Niên. Anh nhỏ.
- Đừng sợ.
- Em... Ôi trời! - Kiều Niên đỏ mặt. Vừa định phản bác Cố Châu, cô ngã xuống giường mềm mại cùng .
Cố Châu ôm Kiều Niên lòng, hôn nhẹ lên môi cô buông . Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của cô, khẽ .
- Tối nay em ở cùng nhé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1166-dung-so-hai.html.]
Giọng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Khi Kiều Niên thấy lời Cố Châu, cô do dự một chút. Ngay đó, cô lắc đầu.
- Không, nếu em ngủ ở đây mà phát hiện, em sẽ hổ lắm.
- Chúng là vợ chồng. Sống chung với là điều đúng đắn. - Cố Châu ôm chặt Kiều Niên. Anh áp môi lên mặt Kiều Niên, nhẹ nhàng hôn cô.
- Hơn nữa, em gái em em ở đây . Người em mùi của . Nếu bây giờ em đến bên em gái em, chẳng là đúng mực ?
Kiều Niên im lặng.
Tuy Cố Châu đúng, nhưng cô cảm thấy gì đó .
Cố Châu càng ngày càng giỏi lừa .
Cô ngẩng đầu Cố Châu, phẫn nộ .
- Vậy tắm xong em sẽ qua!
- Anh ôm em suốt thời gian qua. Dù em tắm, em vẫn sẽ mùi của . - Cố Châu khẽ cong môi. Anh nghiêng giường, kéo Kiều Niên lòng, để cô dựa n.g.ự.c . Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng .
- Ngủ !
Kiều Niên ngẩng đầu Cố Châu, nhíu mày.
- Không . Anh sẽ...
- Đừng lo, sẽ làm gì . - Cố Châu đặt tay lên gáy Kiều Niên, áp cô n.g.ự.c . Giọng trầm thấp, như thể đang giả vờ hư hỏng.
- Anh chỉ ôm em ngủ thôi!
Kiều Niên hiếm khi thấy Cố Châu như . Nghe thấy lời Cố Châu , lòng cô mềm nhũn. Vừa định ngoan ngoãn ngủ tiếp, cô cảm thấy phần của bồn chồn.
Cơn buồn ngủ của Kiều Niên tan biến một nửa. Cô bất lực nhíu mày.
- Niên Nhi?
- Hả? - Kiều Niên cảm thấy hai vẫn thể ngủ chung. Đang định dậy rời , cô khựng khi thấy câu tiếp theo của Cố Châu.
- Em nghĩ đứa thứ ba của chúng sẽ là con gái con trai?